Giao Dịch Nguy Hiểm

Chương 14: .

Trước Sau

break

Anh lập tức bật dậy, xốc tung chăn.

Thiếu nữ đang cuộn mình trên giường như một con mèo nhỏ, mái tóc rũ xuống bờ vai trắng nõn lộ ra một nửa, nửa mê nửa tỉnh phát ra một tiếng ngái ngủ lười biếng.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mờ mờ đang ngồi.

Khương Bảo Lê giật nảy mình, phản xạ có điều kiện, giơ tay đánh qua.

Một tiếng rên nặng nề vang lên.

Khương Bảo Lê liên tục lùi về mép giường, hét to: “Anh là ai?”

“Đây là phòng của tôi, cô hỏi tôi?”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến Khương Bảo Lê nhíu mày, không chắc chắn hỏi: “Đồ biến thái to xác?”

Hỏi xong mới phát hiện mình lỡ lời, Khương Bảo Lê vội sửa lại: “Đàn, đàn anh Tư Độ.”

Tư Độ đưa tay ra nắm lấy má phải của cô, xoay tròn một vòng, đau đến mức Khương Bảo Lê vừa kêu vừa mắng —

“Buông tay ra!”

“Á á á á đau quá!”

“Đồ biến thái to xác, buông tay ra mau!”

Tư Độ phát tiết đủ rồi mới buông tay ra, lạnh nhạt nói: “Cô cũng biết đau à.”

Cô ôm má, dưới ánh trăng u ám ngoài cửa sổ, lúc này mới chú ý thấy ngực anh quấn băng gạc, dường như đã thấm máu.

Mà mu bàn tay cô cũng dính chút máu nhớp nháp.

Có lẽ vừa rồi cô đã đụng trúng vết thương của anh.

Khương Bảo Lê mò tới đầu giường định bật đèn, vừa chạm vào công tắc đã nghe anh nói: “Tôi không mặc quần áo.”

Cô ngừng tay lại, bực mình nói: “Anh mà cũng sợ bị người ta thấy à?”

“Không sợ, nhưng tại sao tôi phải cho cô xem.”

Nói xong, Tư Độ đứng dậy, bước về phía phòng thay đồ.

Dưới ánh trăng trong trẻo, Khương Bảo Lê nhìn thấy dáng người chuẩn như tạc tượng của anh, vai rộng, eo thon, từng đường cơ bắp hiện rõ, trông như tượng thần thời Phục Hưng được tạc nên bằng bàn tay khéo léo.

Khương Bảo Lê thậm chí còn thấy… cái cột to đùng của anh.

A a a a.

Phi phi!

Mọc lẹo mất.

Cô lập tức dời mắt đi, tự trách thị lực của bản thân quá tốt.

Một lát sau, đèn sáng lên, không phải kiểu sáng rực đột ngột khiến người ta chói mắt, mà là thứ ánh sáng dịu dàng, có trình tự, dần rọi sáng cả căn phòng…

Khương Bảo Lê thấy anh ra khỏi phòng thay đồ, trên người khoác hờ một chiếc áo choàng ngủ màu đen nửa kín nửa hở, cơ ngực rắn chắc như hai tấm giáp ôm sát người.

Đàn ông rất hay dùng từ “lẳng lơ” để miêu tả phụ nữ.

Nhưng giờ khắc này, Khương Bảo Lê cảm thấy, chính người đàn ông trước mặt cô mới là hiện thân của sự “lẳng lơ”, không chỉ có thân hình bốc lửa mà gương mặt cũng đẹp đến yêu mị.

Dù biết rõ anh là kẻ biến thái, nhưng nói một cách công bằng, cô không thể ghét nổi cái dáng người và gương mặt hoàn mỹ ấy.

Tư Độ quay lại, ngồi xuống chiếc sofa đơn, trong tay cầm theo băng gạc, cồn i-ốt và thuốc sát trùng.

“Quản gia sắp xếp để cô ngủ ở đây sao?”

“Đúng vậy.”

Tư Độ thầm nghĩ có phải đã đến lúc thay máu toàn bộ hệ thống người hầu trong nhà hay không.

Khương Bảo Lê vẫn thoải mái ngồi ở mép giường, đôi chân trắng nõn sạch sẽ chạm nhẹ vào tấm thảm mềm mịn dưới sàn.

“Phòng khác, tùy cô chọn.” Anh đặt ly xuống bàn —

“Lập tức cút khỏi đây.”

“Tôi có thể rời khỏi nhà anh ngay bây giờ.” Khương Bảo Lê không chịu nhượng bộ: “Chỉ cần anh xoá đoạn video của Thư Hân Đồng, và đảm bảo không giữ bất kỳ bản sao nào.”

Tư Độ bật cười khiêu khích: “Nếu không thì sao?”

Khương Bảo Lê cố gắng nghĩ xem có gì có thể uy hiếp anh không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra cách.

Thôi vậy, đành đổi chiến thuật mềm mỏng thôi.

“Đàn anh Tư Độ, anh đã hứa với tôi rồi mà.” Giọng cô dịu lại như đang làm nũng, không the thé, mà lại rất dễ nghe: “Chỉ cần tôi khiến anh vui, anh sẽ xoá video.”

“Vui?” Tư Độ vừa xử lý vết thương ở ngực trái, động tác thuần thục, bình tĩnh: “Đây là cách cô khiến tôi vui?”

“Anh cũng làm tôi đau đấy thôi!” Cô xoa mặt: “Coi như hoà nhau.”

Tư Độ nhìn gương mặt sinh động rạng rỡ của cô, khoé mắt hiện nét cười gian: “Tôi làm cô đau à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sao cô vẫn chưa khóc?”

?

Tên biến thái này thích xem người khác khóc à???

Khương Bảo Lê lập tức dồn nước mắt.

Đùa à, hồi huấn luyện quân sự đầu năm phải đứng nghiêm đến mức không được chớp mắt, cô là đứa rơi nước mắt nhiều nhất đấy!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc