Khương Bảo Lê đoán, những thứ này đều có người hầu phụ trách dọn dẹp riêng, nên phòng lúc nào cũng sạch bong không một hạt bụi, gọn gàng ngăn nắp.
Ít nhất, nhà họ Thẩm cũng thế.
Ban đầu cô chỉ định ngồi nghỉ một lát, chờ tên biến thái kia về, tận mắt nhìn anh xóa video rồi lập tức rời khỏi nơi này, mãi mãi không bao giờ muốn dính dáng gì đến anh nữa.
Nhưng quần áo đã khô rồi lại ướt, dính vào da khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Trên váy còn vương đầy vết máu, mùi tanh nồng khiến cô buồn nôn.
Nhìn căn phòng tắm rộng rãi và cao cấp này, bên cạnh là bộ đồ ngủ sạch sẽ được chuẩn bị sẵn cho cô đặt trên giá đồ.
Không dùng thì phí, cô cũng đâu phải là kiểu người chịu khổ một cách vô ích.
Cô muốn mặc những chiếc váy đẹp, ăn những món ăn ngon, tận hưởng mọi thứ mình có.
Cô xả đầy nước vào bồn tắm, bật chế độ massage sóng nước mạnh nhất, rồi thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm áp…
Tắm xong, cơ thể vốn nặng nề lập tức trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ.
Sau khi sấy khô tóc, cô quay về phòng.
Đôi chân trần dẫm lên tấm thảm lông cừu mềm mại, bàn chân như lún sâu vào lớp lông dày, mỗi bước đi đều như đang dẫm trên bùn lầy dày đặc.
Hồi nhỏ, Khương Bảo Lê từng nhân lúc thủy triều rút xuống đi bắt sao biển ở bãi cát phía Tây đảo ngư dân để bán lấy tiền. Cát ở đó cũng mềm mại như tấm thảm lông cừu này.
Tắm xong, cơn buồn ngủ ập đến.
Trong phòng có hai chỗ có thể nghỉ ngơi: một là chiếc ghế sofa gỗ đơn cạnh cửa sổ sát đất, hai là chiếc giường lớn màu xám đậm ở giữa phòng.
Không chút do dự, Khương Bảo Lê chọn cái sau. Vừa nằm xuống, cơ thể cô đã lập tức chìm sâu vào lớp đệm, như thể rơi vào một đám mây làm bằng kẹo bông.
Dễ chịu thật đấy.
Làm người có tiền đúng là sung sướng, từng giây từng phút cũng đều có thể cảm nhận được sự hưởng thụ đỉnh cao về thể xác.
Tuy ở nhà họ Thẩm cô không được ở trong căn phòng lớn đẹp như thế này, nhưng chí ít vẫn có một phòng riêng xinh xắn. Buổi trưa, ánh nắng sẽ tràn ngập khắp căn phòng.
Cô biết, mình không thể nào quay lại cuộc sống nghèo khó trước kia được nữa.
Vậy nên, bất kể thế nào, Khương Bảo Lê nhất định phải tìm mọi cách để ở lại.
Ở trong nhà tên Tư Độ biến thái này, cô không dám ngủ thật.
Cô tự nhủ, chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút thôi.
Thế nhưng không lâu sau, cô đã rơi vào giấc ngủ say không trở lại được nữa.
Đêm khuya, Tư Độ mệt mỏi trở về biệt thự.
Vừa nãy mẫu thử trong phòng thí nghiệm xảy ra sự cố, anh và cậu mình vừa rời khỏi tòa nhà khoa Sinh học thì xe hơi bị một chiếc xe tải do tài xế say xỉn đâm vào tại ngã tư đường Phạn Nhân.
Xe bị đâm bên trái, Tư Độ ngồi bên phải nên chỉ bị thương nhẹ. Anh được đưa đến bệnh viện xử lý sơ qua các vết trầy xước ở đầu gối và vết thương do mảnh kính đâm vào ngực trái.
Còn cậu của anh vẫn đang được cấp cứu, đang trong tình trạng nguy kịch.
Tư Độ không lập tức lên tầng mà đi đến quầy bar cạnh tủ rượu hình vòng cung, rót cho mình một ly Vodka màu hổ phách.
Anh uống một hơi cạn sạch.
Cồn khiến cổ họng anh bỏng rát.
Lồng ngực cuộn trào cảm giác hưng phấn, nhưng ngoài điều đó ra, chẳng có cảm giác gì khác.
Anh từng nghĩ làm xong chuyện này, bản thân sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Vui vẻ, bi thương, đau đớn… Anh chẳng cảm nhận được gì cả.
Anh cảm thấy mình như một con chó bị nhốt trong lồng sắt, ngoài việc hưởng thụ những khoái cảm cơ thể tầm thường thì chẳng cảm nhận được gì nữa.
Vì bị thương nên không thể đụng nước, anh xuống phòng thí nghiệm tầng hầm để khử trùng sơ qua rồi mới trở lên tầng 3 để rửa mặt.
Tư Độ có thói quen ngủ khỏa thân, anh xốc chăn lên rồi nằm xuống.
Trong chăn có mùi trà trắng lạ lẫm, tươi đẹp nhưng nồng nàn.
Ngay giây tiếp theo, anh cảm nhận được hơi ấm của ga giường, bên cạnh anh là một cơ thể ấm áp.
Nhiệt độ cơ thể, mùi hương, xúc cảm từ cô... giống như cơn mưa giông ập tới không kịp phòng bị, cuốn phăng mọi giác quan của anh.