Cuối hành lang có một cây đàn dương cầm Steinway cao cấp màu đen tuyền đứng tao nhã bên cửa sổ, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Vì có niềm đam mê với âm nhạc, Khương Bảo Lê không nhịn được mà hỏi: “Tư Độ biết đàn dương cầm sao?”
Quản gia đáp: “Cậu chủ biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ, nhưng hiếm khi biểu diễn, thỉnh thoảng sẽ sáng tác.”
Khương Bảo Lê thầm chế giễu trong lòng: Tên khốn đó không biết sẽ viết ra những bản nhạc âm u bệnh hoạn cỡ nào.
Các cô cậu chủ giới quyền quý ít nhiều đều được hun đúc hoặc rèn luyện qua nghệ thuật, dù không có năng khiếu bẩm sinh thì cũng có thể bỏ tiền ra tìm danh sư dạy dỗ, phần nào bù đắp sự khiếm khuyết.
Thẩm Chân Chân chính là kiểu người bình thường như thế... Cô ta học đàn violin suốt mười năm, đến mức có thể thuê cả thính phòng ven biển Strawberry để tổ chức buổi biểu diễn cá nhân luôn ấy chứ.
…
Lúc này, quản gia đã âm thầm đánh giá Khương Bảo Lê 180 lần, trong đầu suy đoán mối quan hệ giữa cô và cậu chủ Tư Độ là như thế nào.
Đa số các cô gái có ý tiếp cận cậu chủ, ngay cả cổng lớn biệt thự còn chưa bước qua được đã bị mấy con chó dữ trong vườn hoa mê cung dọa cho chạy té khói.
Cho dù là bạn bè được mời vào, thì dù có tiệc tùng hay tiếp khách cũng chỉ được hoạt động giới hạn ở tầng một và tầng hai.
Tầng ba là nơi có phòng ngủ và phòng tắm, là không gian riêng tư tuyệt đối của cậu chủ, ngay cả người hầu cũng bị giới hạn thời gian lên đó.
Cho nên, đối với động cơ cậu chủ để cô ở lại qua đêm, quản gia cẩn thận cân nhắc, thầm đoán thánh ý.
Nguyên văn là “đưa cô ấy đi tắm”, chẳng phải chính là đưa cô lên tầng ba sao?
Vì chỉ có tầng ba mới có phòng tắm.
Anh ấy lén nhìn Khương Bảo Lê.
Tuy vóc dáng gầy yếu nhưng cô vẫn có một nét quyến rũ rất riêng, làn da trắng mịn như sứ, ngũ quan có nét kiêu sa sắc sảo.
Một mỹ nhân như thế.
Cuối cùng, quản gia đưa ra quyết định đầy táo bạo…
Đưa cô đến thẳng phòng ngủ của cậu chủ.
“Cô Khương, mời cô nghỉ tạm một lát trong phòng.” Anh ấy ấn nút mở thang máy, mời cô bước vào, rồi liếc nhìn chiếc váy đẫm máu trên người cô: “Trong phòng ngủ có nhà tắm, cô có thể sử dụng. Người hầu đã chuẩn bị sẵn quần áo để cô tắm rửa thay đồ.”
Khương Bảo Lê vội hỏi: “Khi nào Tư Độ về?”
“Tôi không chắc. Nhưng cậu chủ luôn sinh hoạt điều độ, tôi tin cậu ấy sẽ không về quá muộn.”
“Anh ta đối xử với ai cũng như vậy à?”
“Cô đang nói đến...?”
“Dùng chó của anh ta để bắt nạt con gái, hù dọa đủ rồi thì đưa về nhà ngủ một giấc.” Trước mặt quản gia, Khương Bảo Lê không hề e dè, lời nói thẳng thừng không chút giữ kẽ: “Hoặc quay vài video làm tình rồi uy hiếp con gái làm chuyện quá đáng hơn.”
Cô tuôn một tràng như pháo nổ, mang theo cơn giận dữ được kìm nén đến cực độ.
Quản gia trầm ngâm hai giây, bình tĩnh đáp: “Cô hiểu lầm rồi. Cô là người con gái đầu tiên được cậu chủ mời lên tầng.”
Khương Bảo Lê nhíu mày, còn định hỏi cho rõ, nhưng quản gia đã ấn tầng ba giúp cô rồi rời khỏi thang máy.
Cửa thang máy nhẹ nhàng mở ra trong im lặng, trước mắt cô là một căn phòng mà ấn tượng ban đầu đập vào mặt là…
Trống trải.
Màu sắc chủ đạo trong phòng là đen, trắng và xám, không có đồ đạc dư thừa, chỉ có một chiếc giường lớn màu xám đậm. Đầu giường không có ngăn tủ, không có tủ quần áo, thậm chí không có bàn làm việc.
Khương Bảo Lê không khỏi nghi ngờ, trang viên nhà họ Tư lớn như thế mà phòng cho khách lại đơn sơ đến vậy sao?
Nhưng nghĩ lại, loại người biến thái như Tư Độ chắc cũng chẳng có nhiều bạn bè. Phòng cho khách để trống lâu năm, cũng chưa từng có ai ở lại, chút đơn sơ này cũng không đáng phê phán.
Vào phòng rồi, cô mới phát hiện, hóa ra căn phòng này căn bản không cần tủ quần áo.
Vì có một phòng thay đồ riêng, rộng cỡ một phòng học!
Đối diện phòng thay đồ chính là phòng tắm. Cô bước vào trong, có một cái bồn tắm lớn đến mức có thể chứa bốn - năm người cùng ngâm, còn có một chiếc gương lớn, nhưng không có vật dụng tắm rửa nào.