“ŧıểυ thư, có chuyện gì vậy?” Hoa Dung - nha hoàn đang gác đêm ở gian ngoài - bị tiếng nói của nàng đánh thức. Đối phương còn chưa kịp xỏ giày đã vội vã chạy vào trong.
“Ma! Có ma!” Yến Tuyền gần như nhảy xuống khỏi giường, gấp gáp trốn phía sau Hoa Dung.
Nha hoàn nhìn theo hướng nàng chỉ nhưng lại không thấy gì cả: “Chắc là ŧıểυ thư gặp ác mộng rồi ạ, ở đây làm gì có ma?”
Hoa Dung chỉ cho rằng Yến Tuyền đang nằm mơ nên đưa tay sờ trán nàng: “Nhìn người kìa, toàn thân đầy mồ hôi. ŧıểυ thư mau lên giường đi ạ. Nô tỳ sẽ múc nước để lau người cho ŧıểυ thư, sau đó thay đổi xiêm y đã bị ướt. Nếu không thì ngày mai người sẽ ngã bệnh lần nữa đấy ạ.”
Sức khỏe của Yến Tuyền yếu ớt, là một mỹ nhân bệnh tật nổi tiếng trong Kinh thành. Suốt bốn mùa quanh năm, hầu hết thời gian nàng đều nằm tĩnh dưỡng trên giường, không bao giờ rời xa cái ấm sắc thuốc. Ngày thường, chỉ cần một căn bệnh vặt hoặc đau ốm nhẹ cũng khiến Yến Tuyền phải nằm trên giường hơn mười ngày. Thế nên Hoa Dung không hề quan tâm tới việc có ma hay không mà chỉ sợ ŧıểυ cô nãi nãi này lại bất ngờ đổ bệnh.
Yến Tuyền há hốc miệng, còn muốn giải thích gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào để Hoa Dung tin tưởng. Cũng may là Lộ Nhi không muốn làm hại nàng.
Sau khi hơi bình tĩnh lại, Yến Tuyền cố gắng hết sức để phớt lờ Lộ Nhi đáng sợ đang ở bên cạnh rồi lại leo lên giường.
Hoa Dung đi lấy nước nên trong phòng chỉ còn lại một mình Yến Tuyền. Lộ Nhi bèn tới cạnh nàng rồi lên tiếng: “Ta là người chết bất đắc kỳ tử nên trong lòng có chấp niệm, không thể vượt qua cầu Nại Hà kia. Trong khắp Tống phủ, chỉ có mình ngươi có thể trông thấy ta, cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta thôi. Nếu ngươi không giúp ta thì ta sẽ kéo ngươi làm kẻ chết thay đấy.”
Yến Tuyền bật khóc: “Sao ngươi không giết bọn họ mà lại lấy mạng ta chứ?”
“Mệnh của ngươi cao quý, thân thể lại yếu đuối nên là kẻ thu hút ma quỷ mạnh nhất. Đám ma quỷ đi theo ngươi đã trộm hút dương khí lẫn vận may của ngươi nên ngươi mới luôn đổ bệnh. Ta muốn giết ngươi cũng rất dễ dàng thôi, chỉ cần cùng bọn chúng hút dương khí của ngươi, đợi đến khi dương khí trên người ngươi kiệt quệ thì tuổi thọ cũng sẽ bị hao hụt. Mà một khi tuổi thọ cạn kiệt, ngươi cũng sẽ biến thành ma quỷ thôi. Người khác chỉ nghĩ ngươi chết vì bệnh tật chứ chẳng biết nguyên nhân qua đời thực sự của ngươi đâu. Cũng giống như ta vậy.”
“Bên cạnh ta có rất nhiều ma quỷ ư? Ta bị bệnh cũng vì bọn chúng sao?” Yến Tuyền không tin: “Nhưng trước khi thấy ngươi, ta chưa từng gặp ma quỷ cơ mà.”
“Đã nói là lén hút thì làm sao để ngươi phát hiện được chứ? Lẽ nào ngươi không nhận ra rằng, ngươi thường xuyên nhón gót chân trong vô thức ư? Có phải lúc đi đường, ngươi cũng thường kiễng chân không?”
Yến Tuyền sửng sốt. Đúng vậy. Lúc đi đường, nàng sẽ đi khập khiễng, vòng eo cũng đong đưa, không hề đoan trang chút nào. Nàng đã thử sửa đổi mấy lần nhưng đều không được, lần nào Yến Tuyền cũng vô thức nhón chân lên cả.
“Đó là do ma quỷ độn chân đấy. Sau một thời gian dài, thậm chí bọn chúng còn có thể trực tiếp leo lên người ngươi nữa. Nếu ngươi không giúp ta thì ta sẽ cùng bọn chúng hút dương khí của ngươi, sau đó nhập vào cơ thể ngươi để kết liễu đôi gian phu dâm phụ kia, để ngươi trở thành kẻ sát nhân, đồng thời khiến ngươi dù có bỏ mạng cũng không thể chết một cách trong sạch được. Nhưng nếu ngươi hỗ trợ ta thì ta sẽ giúp ngươi xua đuổi ma quỷ xung quanh người, bảo vệ để ngươi không bị bọn chúng hút dương khí, cũng như giúp ngươi sống thêm vài năm nữa.”
Yến Tuyền khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp trắng bệch như Lộ Nhi luôn rồi: “Một người yếu ớt như ta cũng đâu thể giúp ngươi giết người được.”
“Ngươi không cần giết người, chỉ cần giúp ta vạch trần chuyện gian dâm của Tam phu nhân là được.”
Yến Tuyền cắn môi rồi lặng thinh thật lâu. Lộ Nhi bèn tiếp tục cất tiếng: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ đấy nhé. Dựa vào tình trạng hiện tại của ngươi, nếu lại bị ma quỷ hút dương khí thì ngươi chỉ còn sống tối đa hai năm nữa thôi. Nếu muốn sống sót thì ngươi phải giúp ta.”
“Được, ta sẽ thử. Nhưng trước mắt chúng ta phải thỏa thuận đã. Ta giúp ngươi thì ngươi cũng phải giúp ta, không được nuốt lời đâu đấy.”
“Được.”
Khi nàng đi ngủ lần nữa, Lộ Nhi đã không còn ở cạnh giường và nhìn chòng chọc vào nàng nữa. Tuy nhiên, Yến Tuyền vẫn không tài nào ngủ được. Nàng nên bóc trần chuyện gian dâm của Tam biểu tẩu như thế nào đây? Nếu như không có cái chết của Lộ Nhi làm bằng chứng thì Yến Tuyền thật sự không thể tin rằng: Tam biểu tẩu lại gian dâm với kẻ khác.
Yến Tuyền suy nghĩ tới tận nửa đêm nên chỉ ngủ được nửa đêm thôi. Lúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Yến Tuyền có phần bần thần. Nếu là bình thường thì nàng sẽ ngủ thêm một lát nữa. Nhưng hôm nay là ngày Đại biểu ca trở về từ quan nɠɵạı*, dù sao nàng cũng phải đi nghênh đón hắn với mọi người.
*Quan nɠɵạı: Vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.