Tống gia có nhiều con cháu. Vào năm mười lăm tuổi, Đại biểu ca Tống Thanh Dương đã cùng di phụ ra chiến trường, chinh chiến tứ phương ở bên ngoài. Sau khi di phụ không may chết trận, Tống Thanh Dương đã kế thừa tước vị, tiếp nối chí nguyện của phụ thân đã mất. Hắn tiếp tục dẫn quân chống giặc nɠɵạı xâm nên đã xa nhà mười ba năm ròng rã. Trước đó không lâu, nước địch đã đầu hàng, hai nước cùng ký thư giảng hòa. Hoàng thượng mới hạ lệnh triệu hắn về Kinh thành.
Nhị biểu ca Tống Thanh Bình với Tam biểu ca Tống Thanh Vân thì trưởng thành bên cạnh di mẫu, hiện giờ bọn họ đã bước vào con đường làm quan, lấy vợ và sinh con rồi.
Cả nhà đoàn tụ sau mười ba năm, làm sao Yến Tuyền có thể làm họ mất hứng được? Nàng cố chống đỡ thân thể mệt nhoài, dùng phấn hồng che đi vẻ tiều tụy và nhợt nhạt trên khuôn mặt, sau đó mặc một bộ xiêm y đỏ thắm để đón ý hùa theo dịp mừng trong phủ hôm nay.
Vừa nghĩ tới Đại biểu ca, Yến Tuyền đã lập tức nhớ lại hồi nàng năm tuổi. Lúc đó, hắn đã dẫn nàng ra hồ nước sau viện để câu ếch vào ban đêm, song kết quả lại câu được một con rắn nước.
Yến Tuyền vẫn còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo khi bị con rắn nhỏ kia quấn quanh tay mình. Nàng cũng còn nhớ sự đau đớn khi chiếc răng độc nọ đâm vào da thịt, bây giờ ngẫm lại vẫn khiến nàng không khỏi sợ hãi.
Sau lần đó, Yến Tuyền không muốn chơi với Đại biểu ca nữa. Di mẫu cũng chẳng cho hắn dẫn nàng giở trò nghịch ngợm nữa. Đại biểu ca còn chưa kịp dỗ dành Yến Tuyền thì đã phải ra biên cương cùng di phụ, hai người họ cũng chưa gặp lại lần nào nữa.
Yến Tuyền đã sửa soạn xong, đang định tới viện của di mẫu để thỉnh an. Nào ngờ vừa mở cửa ra, nàng đã bắt gặp linh hồn của Lộ Nhi ngay tắp lự. Xem ra nàng ta đang thật sự giữ lời hứa, luôn bảo vệ nàng.
Yến Tuyền trầm tư một thoáng, sau đó làm như vô tình bước dưới ánh nắng mặt trời. Chẳng phải bọn họ đều nói rằng ma quỷ sợ ánh nắng ư? Để nàng xem thử Lộ Nhi kia có dám đi theo nàng nữa không.
Quả nhiên, Lộ Nhi chỉ dám đi theo nàng ở trong bóng râm hành lang từ xa, chẳng dám ra nắng. Yến Tuyền vui mừng, có vẻ điều này còn kỳ diệu hơn những bùa chú kia, vẫn là thái dương có hiệu quả nhất. Chỉ tiếc là ánh trăng cũng có khi tròn khi khuyết, mặt trời cũng không thể xuất hiện liên tục mỗi ngày. Nếu nàng muốn sống thì phải hợp tác với Lộ Nhi.
Hôm nay di mẫu vô cùng vui vẻ. Bà ấy đang quyết định bữa tiệc đón tiếp vào buổi trưa với Nhị biểu tẩu, nụ cười tươi tắn trên môi không hề ngừng lại. Yến Tuyền không thể xen lời nên chỉ lặng lẽ ngồi uống trà ở bên cạnh, đồng thời lắng nghe bọn họ trò chuyện.
Vịt bát bảo, ngỗng kho, súp phù dung... Vừa nghe đã thấy thèm. Một đứa trẻ ngoài cửa đang cố gắng bò qua ngưỡng cửa để vào trong với đôi chân bé xíu.
Đó là Uẩn tỷ nhi - ŧıểυ nữ nhi của Nhị biểu tẩu. ŧıểυ nha đầu chưa đầy ba tuổi, đang ở độ tuổi bám mẫu thân. Vì đã không thấy mẫu thân được một lúc nên cô bé bèn tìm tới đây ngay.
“Người nhìn bé kẹo dẻo này mà xem, mới không thấy con một chốc đã tìm tới đây luôn rồi.” Trịnh thị kéo nữ nhi lại gần: “Nào, lại đây thỉnh an tổ mẫu đi.”
“Tổ mẫu... An...” Cách nói chuyện của cô bé còn khá lắp bắp, phối hợp với thân hình nhỏ nhắn và mũm mĩm, ngắm thế nào cũng thấy cực kỳ đáng yêu, khiến Thái phu nhân càng cười tươi hơn nữa.
“Đợi Thanh Dương trở về, thành thân rồi sinh con thì gia đình chúng ta sẽ càng náo nhiệt hơn.”
Trịnh thị gật đầu, đáp vâng rồi hỏi: “Người đã tìm được cô nương nào phù hợp với Đại ca chưa ạ?”
“Ta đã xem qua một số cô nương rồi, tất cả đều khá tốt. Nhưng phải xem Thanh Dương thích người nào đã. Dù sao thì đó cũng là cuộc sống của bọn trẻ mà, ta nói gì cũng đâu quan trọng.”
Bà bà (mẹ chồng) và nhi tức (nàng dâu) vừa trêu đùa đứa bé vừa hàn huyên. Yến Tuyền ở bên cạnh hơi cụp mắt xuống, trong lòng khẽ thở dài. Kiếp này, chắc hẳn nàng không thể kết hôn rồi sinh con được.
Yến Tuyền đã mười tám tuổi rồi. Mặc dù nàng có nɠɵạı hình hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, là mỹ nhân nức tiếng ở Kinh thành nhưng mà đã nhiều năm sau tuổi cập kê, vẫn chẳng có người nào tới cửa dạm hỏi nàng cả. Ai cũng ngại nàng có sức khỏe ốm yếu, thân phận khó xử, hơn nữa đại phu cũng từng bảo là cơ thể của Yến Tuyền khó thụ thai, do đó di mẫu lại càng không dễ tìm một phu quân thích hợp cho nàng. Chuyện này cứ mãi lần lữa tới tận bây giờ.
Yến Tuyền không biết mình còn có thể ở lại Tống gia được bao lâu nữa. Sau này, đợi di mẫu được một trăm tuổi, nơi đây sẽ chẳng còn chỗ cho nàng dung thân nữa. Chỉ có điều, với sức khỏe của Yến Tuyền thì cũng chưa chắc nàng sẽ qua đời sau di mẫu.
Vì lại nhớ tới lời nói của Lộ Nhi ngày hôm qua nên Yến Tuyền thầm thở dài trong lòng, sau đó ngó xuống chân mình. Chúng nằm bằng phẳng và ngay ngắn, không hề kiễng lên một cách mất kiểm soát như thường ngày, xem ra Lộ Nhi không hề lừa gạt nàng.
Trong lúc Yến Tuyền đang nghĩ ngợi thì có một thằng nhóc sai vặt tiến vào rồi bẩm báo: “Bẩm Thái phu nhân, Quốc công gia đã rời cung và sắp về nhà rồi ạ.”