“Ta có thể bảo đảm rằng ta không lừa ngươi trong chuyện ma quỷ, đúng là ngươi bị quỷ bám theo, có thể gặp nguy hiểm. Nếu ta đã đồng ý giúp ngươi đuổi quỷ, bảo vệ ngươi cẩn thận thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Nhưng ta không thể ở lại bên cạnh ngươi nữa, nỗi băn khoăn của ta đã biến mất, giờ ta phải đi địa phủ đầu thai, ta sẽ tìm con quỷ khác tới để bảo vệ ngươi.”
Lộ Nhi vừa nói xong đã biến mất ngay, như thể sợ Yến Tuyền tức giận nên mới không bay tới bay lui như trước mà biến mất ngay tại chỗ. Giờ Yến Tuyền mới nhận ra, từ đầu tới cuối nàng đều bị Lộ Nhi lợi dụng, Lộ Nhi căn bản không nghĩ đến việc ở lại bảo vệ nàng!
Yến Tuyền cực kỳ tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì được. Cuối cùng, nàng chỉ có thể điên cuồng phát tác cơn tức với không khí: “Nếu lần này ngươi còn dám lừa ta, ta không làm gì được ngươi thì chẳng lẽ lại không làm gì được Diệp di nương sao? Ta bắt nạt chết nàng ta!”
Yến Tuyền tức giận không thôi, đúng lúc này, Hoa Dung vội vàng đi vào, bẩm báo: “Biểu ŧıểυ thư, hình như trong viện của Tam gia đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì?” Yến Tuyền nhanh chóng giấu đi vẻ tức giận trên mặt, ra vẻ không biết gì để hỏi bà ấy.
“Nô tỳ không biết rõ ràng tình huống cụ thể, chỉ biết Thái phu nhân vừa tới đó, Nhị phu nhân cũng tới.”
“Thế thì chúng ta cũng đi xem xem sao.”
Lúc Yến Tuyền đến, mọi người trong nhà đã đến đông đủ, hạ nhân không được vào, cả sân chỉ còn lại mấy người mà di mẫu tin tưởng. Tam biểu tẩu quần áo xộc xệch, quỳ gối ở chính sảnh, má trái nàng ta sưng vù, rõ ràng là vừa bị người khác tát. Đổng Đại Đồng còn thảm hại hơn, trong miệng, trong mũi hắn ta giàn giụa máu tươi, răng cửa cũng bị đánh rụng, hắn ta thậm chí còn không được mặc quần áo, cứ trần truồng mà bị trói vào trên ghế.
Yến Tuyền rụt cổ bước nhanh đến bên cạnh di mẫu, nghe Tam biểu tẩu thú nhận tất cả những gì đã xảy ra.
“Ta…” Dương thị khóc đến mức không nói nổi, một lúc lâu sau mới nói được thành câu: “Ta cũng không muốn gây ra chuyện như thế này…”
Còn chưa nói xong đã bị Tống Thanh Vân quăng một cái tát, “bốp” một tiếng, nghe thôi cũng tưởng tượng ra được rằng nếu đánh vào người thì đau đến chừng nào. Yến Tuyền đứng ở một bên cũng không nhịn được mà run rẩy một chút.
“Ngươi không muốn? Dương Kế Nguyệt, ban nãy lúc điên loan đảo phượng với hắn ta, không phải ngươi sung sướиɠ lắm à? Sao giờ lại không muốn rồi?”
“Thanh Vân, con bình tĩnh một chút, nghe nàng ta nói xong đã.” Thái phu nhân giơ tay sai người kéo Tống Thanh Vân ra.
Dương thị vuốt khuôn mặt sưng vù của mình, sụt sịt một hồi lâu rồi mới nghẹn ngào nói tiếp những lời vừa rồi: “Năm mười ba tuổi, lúc đính hôn, phụ thân ta nói với ta rằng phu quân tương lai của ta tuấn tú lịch sự, tinh thông mọi thứ văn ȶᏂασ võ lược, sau này gả tới, nhất định có thể cùng hắn cầm sắt hòa minh*, cử án tề mi**. Phụ thân ta chưa từng lừa gạt ta, vậy nên ta tin tưởng không nghi ngờ, ôm đầy nỗi chờ mong.
*Cầm sắt hòa minh: ẩn dụ tình yêu và sự hòa hợp của cặp vợ chồng.
**Cử án tề mi: ý chỉ hai vợ chồng cùng kính trọng và yêu thương lẫn nhau
Đến năm mười sáu tuổi, ta tạm biệt phụ mẫu, vượt ngàn dặm xa xôi từ Lân Châu gả tới Kinh thành. Trước ngọn nến long phượng, hắn xốc khăn voan đỏ trên đầu ta lên, cuối cùng ta cũng tận mắt nhìn thấy lang quân như ý trong miệng phụ thân. Ta thầm nghĩ phụ thân nói không sai, lang quân đúng là tuấn tú lịch sự. Nhưng ta không ngờ, câu đầu tiên hắn nói với ta không phải lời hỏi han ân cần, không phải lời tình ý dào dạt mà là nâng thân phận cho thông phòng!
Thật là buồn cười, ta mũ phượng khăn quàng vai, bôn ba ngàn dặm, hắn không nhìn thấy chút nào, chỉ nhớ rõ Diệp Dẫn Nương kia mà thôi. Dù là khi động phòng hoa chúc, hắn cũng nhớ đến nàng ta, không buồn thương xót cho lần đầu tiên của ta, cứ bắt nạt ta như vậy…”
“Bảo ngươi nói chuyện gian dâm chứ không bảo ngươi kể khổ.” Tống Thanh Vân cắt ngang lời Dương thị lên án y.
Dương thị nhìn y, lau đôi mắt sưng lên vì khóc lóc, sau đó hít một hơi thật sâu, quát lại vào mặt Tống Thanh Vân: “Ta dây dưa với Đổng Đại Đồng đều là do ngươi! Từ khi sinh Trăn tỷ nhi, qua bao nhiêu năm mà ta vẫn không mang thai. Ta sốt ruột biết bao, nhưng ngươi lại chẳng mấy khi đặt chân vào phòng ta, ta không còn cách nào khác, chỉ đành muối mặt chủ động cầu hoan.
Ta biết ngươi thích uống rượu, khi uống say thường nghỉ lại trong thư phòng, ta bèn nhân những lúc đó để cố tình đến dụ dỗ ngươi, lần một, lần hai đều thành công cả. Ngày đó, nghe tin ngươi lại say rượu, ngủ lại trong thư phòng, ta đi qua mà không buồn suy nghĩ. Nào ngờ ngươi tỉnh rượu giữa chừng nên đi đến phòng Diệp di nương, người đang ngủ trong thư phòng là Đổng Đại Đồng uống rượu cùng với ngươi. Tối lửa tắt đèn, ta hoảng hốt sốt ruột, hoàn toàn không phát hiện rằng người đó không phải ngươi, chờ đến khi phát hiện thì đã muộn…”