Dương Kế Nguyệt khóc khàn cả giọng, cổ họng gào đến nỗi mất giọng. Nghe xong, tất cả mọi người đều im lặng, không ai ngờ lại bắt đầu theo kiểu này, Tống Thanh Vân ban đầu còn nổi giận cũng không lên tiếng, đôi mắt ngơ ngác, đỏ ngầu đáng sợ.
Thái phu nhân lên tiếng đánh vỡ bầu không khí tĩnh mịch ấy: “Nếu đã biết là sai lầm thì vì sao ngươi còn muốn phạm sai lầm thêm lần nữa?”
“Bởi vì Đổng Đại Đồng tốt với con, chàng ấy sẽ dỗ dành con, yêu thương con, chăm sóc con, nghĩ mọi cách lấy lòng con, đối xử với con tốt hơn người được gọi là trượng phu của con rất nhiều.”
“Thật không? Vậy thì ta phải hỏi Đổng công tử một phen, Đổng công tử đã không còn nhỏ tuổi, trong nhà có thê có thiếp không? Ngươi quan tâm thê tử của người khác đến nhường này, có lẽ đối xử với thê tử của mình còn tốt hơn gấp bội lần ấy nhỉ?”
Mặc dù lời nói của Thái phu nhân rất nhẹ nhàng, song lại vạch trần chân tướng nghiệt ngã nhất. Dương thị ngừng khóc, theo tầm mắt của mọi người nhìn về phía Đổng Đại Đồng đã bị trói chặt.
“Đêm đó là nàng ta dụ dỗ ta trước! Ta thấy nàng ta chăn đơn gối chiếc đáng thương nên mới quan tâm nàng ta đôi chút, nào ngờ nàng ta lại hiểu nhầm ta có ý đồ với nàng ta, cứ bám riết lấy ta không thôi. Hôm nay chính nàng ta gửi thư gọi ta đến đây!”
Đổng Đại Đồng nhanh chóng phủi sạch quan hệ. Chờ hắn ta nói xong, Dương Kế Nguyệt quỳ trên mặt đất lập tức ngồi bệt xuống, cả người như cạn kiệt sức sống, nước mắt rơi lã chã từng giọt không dừng lại được như con đập bị vỡ đê.
Thái phu nhân hỏi Dương Kế Nguyệt: “Ta thả ngươi để ngươi đi theo hắn ta, ngươi có dám đi cùng hắn ta không?”
Dương Kế Nguyệt khóc đến nỗi thở không nổi: “Thứ mà con mong chờ không nhiều, chẳng qua là mong có được một người thấu hiểu con, yêu thương con mà thôi, sao lại khó đến thế?”
“Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ con người không có lòng. Thế gian này có muôn vàn nam tử, rồi sẽ có một người coi ngươi như châu như ngọc. Tuyền Nhi, lấy bút mực nghiên giấy đến đây, viết một lá thư hòa ly cho Tam biểu ca và Tam biểu tẩu của con.”
Không phải hưu thư*, mà là thư hòa ly*, coi như giữ lại thể diện cuối cùng cho hai nhà.
*Hưu thư (休书): Thư bỏ vợ, khi người vợ làm sai chuyện nào đó khiến nhà chồng không thể chấp nhận được thì sẽ viết lá thư này coi như từ bỏ người vợ.
*Thư hòa ly (和离书): Đơn ly hôn phiên bản cổ đại.
Yến Tuyền làm theo lời dặn dò của di mẫu, viết hai lá thư hòa ly. Dương Kế Nguyệt rưng rưng nước mắt in dấu vân tay, cuối cùng nhìn về phía Tống Thanh Vân, nói: “Mặc dù ta đã làm sai nhưng Trăn Nhi không có tội tình gì, mong rằng ngươi sẽ tiếp tục yêu thương con bé như trước, đừng khiến nó chịu ấm ức.”
Mặc dù Tống Thanh Vân không thích nàng ta nhưng lại vô cùng yêu thương nữ nhi, Dương Kế Nguyệt không muốn vì chuyện của mình mà khiến hai cha con bất hòa.
Tống Thanh Vân không đồng ý, cũng không từ chối. Y không nói một lời, in dấu vân tay xong thì lập tức rời khỏi nơi này.
“Thanh Dương, con đích thân chọn người đưa Dương ŧıểυ thư về Lân Châu.” Chờ Dương Kế Nguyệt rời đi, Thái phu nhân lại sai người thả Đổng Đại Đồng, sau đó kêu người dẫn Diệp di nương đến đây.
Diệp di nương yểu điệu quỳ xuống, thi lễ với mọi người, Tống Thanh Vân muốn đỡ nàng ta đứng dậy, lại bị Thái phu nhân quát lớn một tiếng. Trong lòng Diệp di nương biết rõ tình huống lúc này là thế nào, chỉ thành thật quỳ tại chỗ, Thái phu nhân không gọi nàng ta đứng dậy thì nàng ta vẫn quỳ yên ở đó, cũng không nhắc đến Lộ Nhi, không tiết lộ nguyên nhân cái chết thật sự của Lộ Nhi.
Cũng đúng, sao nàng ta có thể nói được? Mục đích của nàng ta đã đạt được, Tam phu nhân đã hòa ly, nàng ta chỉ cần chờ mấy ngày sau “vô tình” phát hiện mình mang thai, chắc chắn có thể sinh hạ hài tử này. Rốt cuộc nguyên nhân cái chết của Lộ Nhi thì có liên quan gì đến chuyện này đâu? Nói ra ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ chính nàng ta đã trăm phương nghìn kế mang thai hài tử này.
Yến Tuyền thở hắt ra một hơi, đang định rời mắt khỏi Diệp di nương thì bỗng nhiên, đôi mắt nàng tròn xoe như thể nhìn thấy thứ gì đó.
Con quỷ anh lúc trước nấp trong bụng Tam biểu tẩu, giờ đã chui vào bụng Diệp di nương!
Dựa theo lời nói lúc trước của Lộ Nhi, quỷ anh có thể chui vào bụng con người chỉ có hai nguyên nhân, một là cái thai đã chết trong bụng nên nó có thể chui vào bụng bầu của mẫu thân để thay thế, hai là chui vào bụng của một thai phụ nào đó để cướp đoạt thai nhi…