Giá Trị Nụ Cười

Chương 8: Mời mọc

Trước Sau

break

Phong đơ ra như tượng, anh cũng hiểu lời Mỹ Hạnh vừa nói hoàn toàn đúng. Chú Hải tuổi đã cao, tuy có nhiều kinh nghiệm và kiến thức nhưng sức khỏe đã không còn đáp ứng. Mỹ Hạnh thấy Phong vẫn đắn đo, liền nói tiếp:

- Chính chú Hải là người phân tính và đề nghị mức lương này cho em. Chú ấy nói em hoàn toàn xứng đáng và là nhân tuyển phù hợp nhất. Chị cũng là người kinh doanh, chị muốn đồng tiền mình bỏ ra phải mang về hiệu quả, và với em thì chị cũng cực kỳ tin tưởng. 

Nói đến đây, Phong hiểu rằng mình cũng không thể phụ lòng những người đã cho anh cơ hội. Quyết định trong lòng đã có, thế nhưng đột nhiên trong đầu lại vô thức hiện lên nụ cười tươi tắn như đóa cúc họa mi mỗi sáng của Tuyết Như. Phong theo phản xạ ngẩng lên nhìn cô bé, lại không phát hiện được chút nét buồn nào mà gương mặt tròn xoe ấy còn đang rạng rỡ hơn gấp mấy lần khiến anh có chút hụt hẫng trong lòng. 

Cũng chẳng biết Mỹ Hạnh có phép thần tiên đọc được ý nghĩ hay không, ngay khi ánh mắt Phong vừa chuyển dời, cô đã giải quyết nốt chút khúc mắt trong lòng chàng trai trẻ:

- Sắp tới, văn phòng chị cũng dời sang tòa nhà mới. Chị và bé Như đều hy vọng em đồng ý nhận việc, bảo đảm con bé vẫn sẽ lo lắng cà phê cho em đầy đủ. 

Phong nghe vậy cũng phải phì cười, Mỹ Hạnh cũng che miệng cười khúc khích, chỉ có Tuyết Như là gò má đỏ lựng, cúi đầu hờn trách. Sau tiếng cười đó, Phong biết mình cũng không thể tiếp tục khiêm nhường, đôi mắt đã lấp đầy tự tin và nhiệt huyết, đứng dậy ôn tồn nói:

- Dạ, vậy em xin phép được nhận công việc mới. Em hứa sẽ cố gắng hết mình, không để cho chị và chú Hải thất vọng. 

Mỹ Hạnh và Tuyết Như cũng nhấc mông khỏi ghế, Phong còn tranh thủ nhìn thấy 4 chiếc lỗ tròn vo, to nhỏ khác nhau in hằn trên mặt nệm. Mỹ Hạnh đưa ra bàn tay trắng muốt, cười xinh nói:

- Chị cũng cảm ơn em. Nói thật, sang môi trường mới, bọn chị rất cần có em bên cạnh hỗ trợ. Thời gian đầu sẽ khó khăn, nhưng chị em mình sẽ cùng cố gắng vượt qua. Nhé!

Phong lúc này cũng đã lịch sự nắm lấy bàn tay Mỹ Hạnh, lần thứ hai được tiếp xúc, anh càng cảm nhận rõ hơn sự mịn màng, mềm mại, chẳng hề có chút dấu vết thời gian trên làn da ấy. Bần thần một lúc, anh mới khẽ giật mình, vội vàng hồi đáp:

- Dạ. Em… em sẽ làm hết sức ạ. 

Thêm vài giây, hai người mới lưu luyến rời tay. Đứng bên cạnh, Tuyết Như cũng vô thức giơ bàn tay mình lên nhưng kịp thời rút lại nhanh thoăn thoắt, tuy chẳng ai phát hiện nhưng hai gò má cũng lại ửng hồng không ít. 

Trở lại tầng hầm, chú Hải dường như đã đoán trước quyết định của Phong, thông báo sớm cho hết thảy mọi người khiến anh lại một phen khốn đốn trước những lời chúc tụng, những pha đấm đá túi bụi ăn mừng của anh Nam và mấy vị đồng nghiệp thân quen. 

Phong về đến phòng trọ thì cũng đã gần trưa, do chú Hải kéo anh lại tranh thủ truyền dạy nốt những kinh nghiệm trong việc đào tạo và quản lý. Vừa định dắt xe vào trong thì đã nghe đầu dãy vang lên thanh âm quen thuộc:

- Mới về tới hả Phong, nay về trễ thế? 

Chủ nhân giọng nói này không ai khác chính là Nga, khiến anh không khỏi ngỡ ngàng, vội đáp lời:

- Dạ, tại có chút việc. Ủa, chị Nga nay không đi làm à? 

Nói hết câu thì Nga cũng đã bước đến gần. Giờ này mọi người đều đã đi học, đi làm nên cô cũng chẳng ngại ngần, để nguyên chiếc đầm ngủ tiến lại phía chàng trai. Cái nắng ban trưa vẫn chói lóa, chiếu vào từ đầu ngõ. Từ góc nhìn của Phong, nó như một chiếc đèn pha sáng rực, rọi thẳng vào cơ thể người phụ nữ, vô tình lại khắc họa cực kỳ rõ nét vóc dáng đẫy đà bên dưới lớp vải mỏng manh. 

Trái tim Phong liền đập loạn, anh nuốt vội một ngụm nước bọt mà miệng lưỡi vẫn thấy khô ran. Nga lúc này vẫn chưa nhận biết, vui vẻ đáp lại cậu em:

- Ừ. Nay công ty vừa xuất xong lô hàng lớn, nguyên liệu gì cũng hết sạch nên cho nghỉ sớm một hôm. 

Câu nói giúp Phong kịp thời bừng tỉnh, vội vàng chuyển dời tầm mắt, lấy cớ nói sang chuyện khác:

- Dạ, chị đợi chút để em đẩy xe vô phòng. 

Còn đang bối rối nên cái công việc dễ dàng hàng ngày lại làm anh lúng túng, mất vài phút mới đẩy được con chiến mã vào phòng, mồ hôi cũng không hiểu vì sao tuôn ra nhễ nhại. Nga đứng một bên quan sát những động tác đầy mạnh mẽ của chàng trai, cũng ngẩn ngơ quên hết thời gian. 

Sau một lúc, hai người mới cùng trấn tỉnh, lấy lại vẻ tự nhiên. Nga vẫn đang đứng ngoài phòng, nghiêng đầu vào nhìn ngó, miệng cười nói:

- HI hi… Xem nào, tính ra chị cũng chưa vào phòng em bao giờ nhỉ? 

- Dạ, em mời chị. Mà phòng em cũng y như lúc dọn vào à, chả có gì xem cả. 

- Hí hí… Ai biết được, biết đâu lại có cô nàng nào đợi sẵn bên trong. 

Hai người thời gian qua cũng đã nói chuyện vô cùng cởi mở, thỉnh thoảng lại bóng gió bông đùa nên Nga nói câu này cũng không làm Phong bất ngờ cho lắm. Trong lúc cô nàng nhìn ngó xung quanh, ra chiều tìm kiếm cô nhân tình nào đó, anh cũng vui vẻ hồi đáp:

- Ha ha… Em mà có cô nào thì cũng làm sao qua được mắt chị. 

- Ừm… May cho em đó, lén phén là không xong với chị. 

Nga chợt nhận ra mình hơi quá trớn, nói vậy không khác nào mình đang thừa nhận có tình ý lại còn tỏ ra ghen tuông, hai gò má lập tức ửng hồng, e thẹn xoay đi tránh né. Phong nhất thời cũng ngây ra, cả hai chỉ biết lặng thinh, giống như những lần đầu hai cơ thể vô tình cọ quẹt. Có lẽ cũng nhờ những “kinh nghiệm” đó mà sự ngại ngùng không tồn tại bao lâu, Nga vẫn luôn là người chủ động xoay chuyển tình thế, lần này cũng vậy, cô thật nhanh chuyển đổi chủ đề: 

- À… Em về giờ này đã ăn uống gì chưa? 

- Dạ… Em chưa, nãy ghé qua tiệm cơm tấm mà nay họ hết sớm. Chút em ra đầu hẻm kiếm đại gì đó ăn. 

- Thôi khỏi, chị vừa nấu cơm xong rồi, qua ăn chung với chị. 

Phong hơi chần chừ nhưng nhìn sắc mặt cương quyết của Nga thì biết mình vô phương từ chối, đành mỉm cười hồi đáp:

- Dạ. Vậy chị đợi chút, em tắm rửa, giặt quần áo cái rồi qua liền ạ. 

Tròng mắt Nga đảo một vòng, ánh lên một tia minh mẫn, gương mặt lập tức có thêm phần nũng nịu, thúc giục:

- Thôi, chị đang đói bụng rồi, qua nhà chị tắm luôn đi, đồ thì mang qua bỏ vào máy giặt là xong. 

Nga đâu để chàng trai có cơ hội nói thêm lời nào, tự tiện bưng lấy rổ áo quần trong góc phòng rồi quay bước. Phong chỉ còn biết ú ớ: 

- Ơ… Chị để em… 

- Không cần… Em lo lấy đồ thay đi, hay cũng để chị… thay giúp… Hí hí… 

Phong nghe vậy đành bó tay, cười phụ họa. Nga cũng không nấn ná mà đi thẳng về phòng, để lại anh chàng chỉ còn biết thở ra một hơi, mất thêm vài giây suy nghĩ, lo âu rồi cũng đành xách theo áo quần, khóa cửa, phó mặc cho số phận an bày đi về phía căn nhà đã trở nên quen thuộc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc