Trong căn nhà gọn gàng nơi đầu ngõ, lúc này đang vang lên những thanh âm nấu nướng xèo xèo, xen lẫn vào đó là tiếng nước chảy rì rào, lách tách đập vào da thịt phát ra từ chiếc vòi sen cao áp trong phòng tắm. Trong căn nhà ấy giờ đây chỉ có hai người với con tim đập loạn, cách nhau chỉ đúng một cánh cửa mong manh.
Nga đang cố gắng tập trung vào phần việc của mình, cố xua đi những tơ tưởng đời thường, chỉ là hình ảnh trong những giấc mộng xuân tình mà cô thỉnh thoảng vẫn thường mơ thấy đang len lỏi trong tâm trí.
Bình thường Nga hoạt bát, mạnh mồm là thế, nhưng khi chỉ còn lại hai người, cái bản chất e ấp, ngượng ngùng của người con gái lại ùa về, đấu tranh kịch liệt với ngọn lửa tình đang cháy rực trong tim. Cũng không biết bên nào chiến thắng, chỉ thấy Nga đột nhiên toàn thân run rẩy, hai bắp đùi khép chặt như cố ngăn điều gì đó, khuôn ngực phập phồng theo từng làn hơi nặng nhọc.
“Xoạch” - tiếng cánh cửa phòng tắm mở ra đột ngột, lại đúng vào giây phút thất thần khiến Nga giật bắn mình, vứt luôn đôi đũa bếp trên tay. Hai tiếng lạch cạch thật nhanh vang lên từ nền đất làm Phong cũng một phen hoảng hốt, vội vàng thăm hỏi:
- Sao vậy chị? Bị phỏng hả?
Trong lúc vội vàng, Phong cũng quên đi lễ nghĩa, thật nhanh bước đến đứng sát bên người chị. Mùi da thịt đàn ông hòa cùng hương sữa tắm thơm lừng xộc vào sống mũi làm Nga mê mẩn, đầu óc trống không nào còn có thể trả lời. Phong càng thêm lo lắng, nhanh tay tắt bếp rồi chộp lấy đôi bàn tay ngà ngọc săm soi, miệng vẫn luôn dò hỏi:
- Chỗ nào ạ, đưa em xem…
Nhưng làm gì có vết thương nào, làn da ấy vẫn trắng trẻo, mịn màng, có chăng chỉ là gương mặt đoan trang đang ngày càng đỏ lựng. Khó khăn lắm, Nga mới thu hồi về lý trí, ngập ngừng nói:
- Chị… Chị không sao… bị… bị giật mình thôi…
Lúc này, Phong mới ngẩng lên, dĩ nhiên nhìn thấy sắc hồng đang ngự trị trên gương mặt người đối diện, còn đang lan dần xuống cổ. Anh vội vàng thu tay lại, theo phản xạ lùi về sau một bước, đứng nghiêm trang, cúi mặt như đứa trẻ con vừa làm điều sai quấy.
Dáng vẻ đó khiến Nga không nhịn được, phì cười, tinh thần cũng nhờ vậy mà tỉnh táo, sự tranh đấu trong lòng dường như cũng đã phân định thắng thua. Chỉ thấy Nga bước lên một bước, hơi khom người để nhìn vào gương mặt đang cúi thấp của Phong, tinh nghịch nói:
- Sao thế? Bộ làm gì có lỗi hả?
Lần này đến phiên mặt Long đỏ ửng, đang đập vào mắt anh không chỉ là khuôn mặt với nụ cười duyên dáng, mà còn là một khung cảnh thần tiên. Từ góc nhìn của anh, khi chiếc váy ngủ mỏng manh chùng xuống đã phơi bày gần như trọn vẹn cơ thể người phụ nữ. Những phản ứng sinh lý đàn ông tự ý vận hành, cơ thể Phong căng cứng, hơi thở phì phò phát ra thành tiếng.
Nga ở bên này cũng chân run, tim đập, cố giữ vững cơ thể để cho Phong thỏa sức ngắm nhìn. Cả hai chấp nhận lãng phí vài giây phút của cuộc đời chỉ để hóa thân thành tượng, nhưng với họ, đó lại là một trong những phút giây đẹp nhất.
- Chỉ là… vào lúc này, lý trí vẫn còn đủ mạnh để giành phần thắng. Phong bừng tỉnh cơn mê, lại vội vã lùi về sau một bước. miệng lắp bắp nói cho qua chuyện:
- Em… Em xin lỗi… Em làm chị giật mình hẩ?
Nga cũng lấy lại nét đoan trang, mỉm cười đáp:
- Hi hi… Lỗi với phải cái gì. Lượm giùm chị đôi đũa còn làm cơm ăn kẻo đói.
Phong lập tức vâng dạ, nhặt nhanh đôi đũa bếp rồi loay hoay dọn chén, dĩa. Ít lâu sau, cả hai lại đã đối mặt bên mâm cơm gia đình ấm cúng. Phong đang định bới cơm thì Nga đã bấm tít tít vào cái điều khiển trắng tinh, nhanh miệng nói:
- Để đó cho chị. Em ra khép cửa lại đi, nóng quá chị mở máy lạnh cho mát.
Phong lại ngơ ra mất vài giây, rồi cũng lục tục làm theo lời chị. Căn nhà rất nhanh trở nên mát lạnh, hai chị em lại vui vẻ nói cười, bắt đầu dùng bữa. Nga như thường lệ gắp thức ăn cho Phong đầy ắp chén, còn mình thì chỉ toàn rau, thỉnh thoảng gắp thêm miếng thịt. Phong ngay từ những ngày đầu đã được bà chị giải thích là đang trong chế độ ăn kiêng, giữ dáng nên cũng không còn tỏ ra lạ lẫm hay ái ngại, cứ vô tư lấp đầy khoang bụng bởi biết rằng chỉ cần ăn ít đi một chút là người chị này sẽ lập tức dỗi hờn.
Cả hai cũng nhanh quên đi những ngượng ngập vừa rồi, càng lúc càng chuyện trò sôi nổi. Đang vui nên Phong cũng đem chuyện mình được thăng chức, lên lương ra khoe bà chị. Sau khi nghe xong, không ngờ Nga lại trở nên lo lắng, câu đầu tiên liền hỏi:
- Vậy, tòa nhà mới đó… ở đâu?
- Dạ, ở quận XX, cũng không xa lắm.
- Vậy… em vẫn ở đây, không dời đi chứ? - Nga lo lắng hỏi.
- Hi hi… dĩ nhiên em vẫn ở đây, em còn thèm cơm chị nấu lắm.
Gương mặt Nga lập tức trở nên rạng rỡ, còn có chút ửng hồng khiến cô càng thêm xinh đẹp. Đầu óc xoay chuyển, Nga đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra sau bếp. Phong chỉ nghe thấy tiếng mở tủ lạnh, cũng chưa kịp hiểu chuyện gì thì Nga đã quay trở lại, trên tay còn cầm thêm 2 lon bia mát lạnh, tươi cười đề nghị:
- Chuyện vui vậy phải ăn mừng chứ. Nào, khuôi đi, chị em mình uống với nhau một bữa.
Phong đón lấy hai lon bia từ người chị, trong đầu lại có chút lan man nhưng cũng nhanh bật nắp. Vài giây sau, một tiếng “Dô” chúc tụng vang vọng cả căn nhà nhỏ, hai con người cùng ngửa mặt hớp một ngụm thật sâu.
Tuy không ưa thích nhưng bia, rượu đối với Phong chỉ là chuyện nhỏ, không biết đã bao lần cho mấy anh đồng nghiệp gục ngã tại bàn. Còn đối với Nga, cô trước giờ cũng chỉ uống xã giao, nay hớp xong một ngụm đầy tràn gương mặt liền đỏ ửng, đầu óc có hơi chếnh choáng.
Chỉ là, thứ giỏi nhất của một người phụ nữ là che giấu. Hôm nay, cô lại muốn cùng Phong vui vẻ, cứ hết ngụm này lại đến ngụm khác, chẳng mấy chốc trong lòng đã lâng lâng, rạo rực. Vừa hết một lon, đôi mắt Nga đã có phần đờ đẫn, dáng ngồi cũng bắt đầu ngả nghiêng, xiêu vẹo.
Phong nhanh chóng nhận ra sự bất thường, chỉ là vô phương ngăn cản sự nhiệt tình của bà chị. Hai lon mới lại được mang ra, những tiếng cười đùa, hô hào lại vang lên không ngớt. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, mới nốc thêm được vài ba ngụm, Nga đã nằm vật xuống sàn trong sự bàng hoàng của chàng trai trẻ.
Phong vội vã đến xem bà chị, vừa đỡ dậy đã bị Nga ôm chầm lấy, mạnh mẽ gởi trao một nụ hôn ngọt lịm vào môi. Anh ngay lập tức cảm nhận được hương thơm thoang thoảng hòa quyện cùng chút men nồng, đang ngây ngất thì một thứ mềm mại, ướt át đã tách được đôi môi khô ráp của anh tiến sâu vào khuấy động. Cơ thể chàng trai nhanh chóng nóng bừng, trái tim đập nhanh như muốn phá tan lồng ngực.
Trải qua vài giây bối rối ấy, Phong sau cùng quyết định hồi đáp lại tấm chân tình, môi lưỡi hai người đua nhau chào đón những người bạn mới. Đôi tay rắn rỏi cũng không hờ hững nữa, giờ đang siết lấy thân thể mềm mại, bấu chặt, chà miết lên những vùng da thịt trơn mềm, mát lạnh. Không gian, thời gian đối với hai người như đang đông cứng lại, trong tâm trí họ bây giờ chỉ còn có đối phương cùng ngọn lửa ái tình, du͙© vọиɠ đang bừng lên mạnh mẽ.
Nga lúc này cũng đã ngồi lên người cậu em thân thiết, hai vùng nhạy cảm nhất trên cơ thể đang cọ xát vào nhau, tuy vẫn còn vài lớp vải mỏng manh ngăn cách nhưng những xúc cảm mê người thừa sức khiến nụ hôn giữa họ càng thêm cuồng nhiệt. Đôi tay mềm mại, linh hoạt đã luồn vào lưng áo chàng trai mà vuốt ve trực tiếp vào làn da nóng ấm và chắc nịch.
Và rồi nụ hôn kia cũng đến lúc ngừng, hay nói đúng hơn là gián đoạn vài giây khi Nga khéo léo giúp Phong lột phăng chiếc áo thun vướng víu qua khỏi đầu. Từng đường nét, múi cơ đã khiến cô hằng đêm tơ tưởng giờ hiển lộ ngay trước mắt, bàn tay Nga không kìm giữ được liền vẽ vời lên khuôn ngực săn chắc của người tình.
Ngay lúc này, Phong lấy lại được chút tinh thần, ngập ngừng cất tiếng:
- Chị Nga… em…