Lại nói về cuộc sống nơi xóm trọ, hay đúng hơn là nói về mối quan hệ ngày càng thân thiết của Phong và gia đình anh chị chủ nhà. Trải qua một đoạn thời gian, giờ đây mỗi bữa cơm chiều ở nhà anh chị đều không thiếu vắng cậu em hàng xóm.
Mấy ngày đầu, khi Nga “giới thiệu” và muốn Dũng, chồng nàng làm thân với chàng trai trẻ, anh này cũng có chút e dè, nghi ngại. Chỉ là với tài ăn nói và quá hiểu tính chồng, Nga không mấy khó khăn thuyết phục, đưa ra cái lợi, nhất là khi Phong đã đồng ý sẽ tự tay phụ trách điện đóm cho cả dãy trọ, tiền công thì chẳng lấy một xu.
Phong cũng không phải nói suông, chỉ trong vài ngày đã cải tạo gần như toàn bộ hệ thống đường dây, đường ống gọn gàng, tươm tất và chuyên nghiệp. Mấy căn trọ trước giờ đèn đóm, dây nhợ rối tung cũng được anh xin phép vào xử lý, tùy theo nhu cầu mà lắp đặt khiến ai cũng hết sức vui vẻ, hài lòng.
Bữa cơm đầu tiên ăn cùng anh chị, Phong ban đầu cũng ngượng ngập vài phần. Nhờ có anh Dũng theo lời vợ tỏ ra hiếu khách, hơn nữa nói chuyện một hồi cũng thấy Phong là người đôn hậu, nhiệt tình nên càng nhanh thân thiết.
Nói thêm về Dũng, anh chồng này ở xí nghiệp làm tài xế chở hàng. Không như Nga giờ giấc ổn định để phụ trách chăm lo cu Bin, Dũng phải thường xuyên làm trái giờ trái giấc tùy theo nhu cầu xuất nhập, nhiều lúc còn phải đi tỉnh giao hàng, vắng mặt vài ngày là chuyện như cơm bữa.
Ngôi nhà mặt tiền hẻm này và mảnh đất làm dãy trọ phía sau lại là tài sản của Nga, được thừa hưởng từ cha mẹ. Cô là con một nên khi ông bà trăm tuổi, nghiễm nhiên được sở hữu mà không cần chia chác cho bất kỳ ai. Tính ra về thu nhập, Nga lại là trụ cột chính trong nhà. Dũng tuy đồng lương cũng ổn nhưng cái nghề tài xế vốn bấp bênh, anh lại không kỹ càng nên lâu lâu lại mang về vé phạt.
Mấy năm trước, Nga cũng có nhiều người theo đuổi, trải qua vài cuộc yêu đương sau cùng lại dính phải bẫy tình của Dũng. Cha mẹ Nga khi đó sức khỏe cũng ngày càng suy giảm, cô lại không cẩn thận thế nào mang bầu cu Bin, không biết làm sao đành thuận thế yêu cầu Dũng làm đám cưới, dù khi đó anh này vẫn còn đang lêu lổng, đồng lương còn chưa lo nổi bản thân.
Hôn lễ sau cùng diễn ra trọn vẹn, phần lớn là nhờ công sức và tiền bạc của Nga bởi cô cũng muốn cho cha mẹ an tâm, hãnh diện. Cũng vì lẽ đó, trong cuộc sống gia đình, Nga vẫn luôn là người làm chủ, hết thảy mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do cô quyết định.
Trở lại với chàng trai trẻ của chúng ta, vốn là người con xa xứ nên bữa cơm gia đình ấm áp đối với Phong luôn là điều trân quý. Anh chị chủ nhà tuy không phải họ hàng máu mủ nhưng anh vẫn cảm nhận được sự chân thành đối đãi, nhất là chị Nga, người luôn dành cho anh sự quan tâm “đặc biệt”.
Đầu tiên phải nói đến miếng ăn, cũng là thứ “công cụ” gắn liền anh với gia đình chị chủ. Mỗi bữa cơm chiều luôn được Nga dày công chuẩn bị, tinh tế quan sát xem Phong thích hay không thích món gì, dù anh chưa một lần tỏ ra kén chọn. Phải nói đây là cái hay của người phụ nữ gia đình, chỉ cần đã có lòng quan sát, tăm tia thì đàn ông dù có khéo léo, kỹ càng cách mấy cũng không tài nào che giấu.
Kế đến, Nga còn lo luôn cái mặc cho anh, không phải là những sản phẩm may mặc dư thừa trong xí nghiệp mà bà chị sắm sửa cho anh toàn đồ hiệu. Phong ban đầu dĩ nhiên cự tuyệt thì lại được bảo rằng cái này mua cho anh Dũng nhưng không vừa, không hợp, cho đi thì tiếc, cửa hàng lại không cho đổi trả… đủ mọi lý lẽ khiến anh chàng hết đường từ chối.
Sau cùng, không thể không kể đến những màn chiêu đãi da thịt ngày càng nóng bỏng. Ngoại trừ những bữa cơm ít ỏi có mặt anh chồng, mỗi ngày Nga lại trình diễn một bộ cánh mới toanh. Có khi là những chiếc váy ngủ mặc nhà mỏng dính tưởng chừng như xuyên thấu, khi thì đồ bộ hai dây ngắn cũn, bó sát những bộ vị nhạy cảm khiến nó hằn rõ lên đường nét mê người. Nga còn nghiên cứu, sắm sửa những loại nội y thời thượng, cũng chẳng biết vô tình hay hữu ý mà mỗi ngày đều có cách khéo léo phơi bày, khiến anh chàng luôn phải tim đập, chân run, cũng may mỗi lần như thế đều có cu Bin làm bức bình phong giúp anh trấn tĩnh.
Phong là một thanh niên cường tráng và sung mãn, cũng không phải kẻ khù khờ, anh thừa thông minh để nhận thức cách ứng xử “trên mức bình thường” của bà chị một con. Đã không ít lần Phong tính trao đổi thẳng với Nga về những vấn đề “nhạy cảm”, thế nhưng suy đi tính lại thì mọi thứ vẫn chưa đến mức quá đà, tất cả mọi người đều đang vui vẻ, tự nhiên, anh cũng không muốn mất đi mối thâm tình ấy.
Bỏ qua vấn đề đạo đức, luân thường, mỗi khi nghĩ về bà chị, Phong không thể chối bỏ rằng mình cũng thích được ngắm nghía, săm soi. Nga thì càng lúc càng hấp dẫn, không chỉ vóc dáng được tăng cường tập luyện mỗi ngày đã lấy lại nét xuân, mà còn nóng bỏng nhờ những món trang phục được lựa chọn kỹ càng, hợp thời, quyến rũ. Điều quan trọng là Phong thấy được ở Nga sự vui vẻ tận đáy lòng mỗi khi được anh nhìn ngắm, mỗi khi được chăm chút cho anh từng miếng ăn, manh áo.
Phong cứng cỏi đến đâu thì cũng chỉ là con người bằng da bằng thịt, làm sao hờ hững được trước một tấm chân tình. Dần già, khoảng cách tưởng như cố định giữa hai người đang ngày càng thu hẹp, đã có nhiều hơn những va quẹt vô tình, nhiều hơn những cuộc chuyện trò cởi mở và nhiều hơn những sự ngắm nhìn bằng ánh mắt say sưa.
Cho đến một ngày… một ngày làm Phong nhớ mãi, bởi nó đã khiến cuộc đời anh có những đổi thay đáng kể…
Hôm ấy, cũng như thường lệ, Phong trở về phòng trọ sau một đêm làm việc. Vừa nãy khi giao ca, anh đã được chú Hải gợi mở về việc đảm nhận vai trò quản lý kỹ thuật cho tòa nhà mới, vị trí mà anh đã được nghe từ “bà chủ” Mỹ Hạnh cách đây 2 tháng.
Ban đầu, anh cứ luôn dùng dằng từ chối. Bản thân Phong luôn nghĩ mình là tuýp người mềm mỏng, chưa bao giờ quát nạt bất kỳ ai nên khó lòng đảm nhận vai trò quản lý. Chú Hải thì quá hiểu tính Phong nên cũng không ép buộc, chỉ nói rằng trong số học trò, không có ai ưu tú hơn anh, đây không chỉ là cơ hội mà còn là thử thách để anh phấn đấu.
Quan trọng hơn, mức lương mà chú Hải kéo tai Phong lại thì thầm đã khiến anh trợn tròn đôi mắt. Qua nhiều năm làm việc cùng nhau, hai chú cháu cũng không lạ gì thu nhập đối phương, thế nên con số mà chú Hải vừa nói làm anh vô cùng sửng sốt.
Chưa dừng lại ở đó, khi Phong còn đang suy nghĩ, “bà chủ” Mỹ Hạnh như đã đoán trước tình hình, cho mời anh lên gặp mặt. Lần thứ hai đứng trong căn phòng thơm nức hương hoa, Phong vẫn nghiêm trang, tay chắp sau lưng như người quân nhân đang đợi lệnh khiến hai cô gái cười khúc khích. Mỹ Hạnh đánh mắt về bộ sofa, dịu dàng nói:
- Chị mời em lên thương lượng công việc, không cần “hình sự” vậy đâu. Nào… qua đây ngồi.
Phong đưa tay gãi gãi đầu, sau vài giây đã đặt mông lên chiếc ghế đắt tiền, cảm giác êm ái vô cùng dễ chịu. Cô thư ký Tuyết Như cũng nhanh nhẹn rót cho 2 người tách trà thơm phức. Cô bé đang định ra ngoài thì Mỹ Hạnh cũng nhanh đánh mắt ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh.
Đợi Phong hớp xong ngụm trà, Mỹ Hạnh mới nhẹ nhàng đề cập vấn đề công việc:
- Chắc là chú Hải đã nói với em rồi phải không?
- Dạ. - Phong đáp ngắn gọn.
- Thế… ý em thế nào?
- Dạ, trước tiên em cảm ơn chị. Chỉ là… em vẫn đang suy nghĩ ạ.
- Sao thế? Bộ chê chị trả lương thấp hả?
- Dạ… Không… Không phải… - Phong cuống quýt xua tay như đuổi tà, làm hai cô nàng lại mỉm cười, anh vội vàng bày tỏ - Em còn chưa bao giờ nghĩ tới con số đó, chỉ là, sao lại nhiều vậy ạ, lương chú Hải có…
Nói đến đây Phong kịp thời dừng lại, anh cũng biết mấy con số này nhạy cảm, không nên nói quá rõ ràng khi có nhiều người. Mỹ Hạnh mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích:
- Không cần ngại, mấy chuyện này chị và bé Như cũng thảo luận với nhau nhiều rồi. Để chị giải đáp cho em rõ. Thứ nhất, tòa nhà mới nằm ở mặt tiền quận trung tâm, giá thuê bên đó cũng đắt hơn gấp mấy lần, trộm vía là cũng đã ký hợp đồng toàn bộ.
Vị nữ giám đốc nói đến đây, gương mặt Tuyết Như không giấu được vẻ tự hào, đây cũng là thành quả mà 2 tháng qua cô không ngừng nỗ lực. Phong cũng dễ dàng nhận thấy, mỉm cười đáp lại cô gái trẻ. Mỹ Hạnh tiếp tục nói:
- Thứ hai, ngoài cậu ra thì nhân sự bên kia hoàn toàn mới, rất cần được huấn luyện và sắp đặt vào khuôn khổ. Thế nên, xét về bản chất thì khối lượng và chất lượng đòi hỏi năng lực rất nhiều, mức đãi ngộ cao hơn là chuyện đương nhiên.
Phong nghe đến đây liền nêu ý kiến:
- Dạ, em hiểu rồi. Nhưng nếu vậy thì chẳng phải cần một người có kinh nghiệm đào tạo, tổ chức như chú Hải sao? Em sợ mình chưa đủ…
Mỹ Hạnh lần nữa ngắt lời chàng trai, nửa đùa nửa thật nói:
- Cậu tính bắt chú Hải mỗi ngày đều phải lên xuống 6, 7 tầng lầu kiểm tra công việc hả?