Giá Trị Nụ Cười

Chương 6: Đôi mắt biết cười

Trước Sau

break

Phong xuống đến tầng hầm thì mấy anh em ca sáng đã tẩn đi khắp nơi làm việc, chỉ còn lại một anh đồng nghiệp trong phòng điều khiển. Khi nãy vì mải mê nghe anh giải thích nên Tuyết Như cũng lẽo đẽo theo xuống dưới này. 

Thấy mọi thứ đã xong xuôi, Phong quay sang nói lời tạm biệt:

- Rồi. Vậy em về đi, đồ đạc trên văn phòng lấy đủ hết rồi phải không? 

- Dạ… Đủ hết rồi anh. Vậy… vậy… bye bye anh nha. Thật sự em rất cảm… 

- Thôi… thôi… được rồi. Anh nghe riết nổi hết da gà lên rồi nè. 

Phong đưa cánh tay lên làm chứng, quả thật da gà nổi lên không ít khiến cô gái trẻ lại cười tít mắt. Chỉ là sau cái cười ấy cô nàng lại có chút suy tư, Phong cũng vừa lúc nhớ ra gì đó, vội hỏi:

- Ủa mà giờ em về bằng gì, qua tới giờ cũng không thấy xe cộ em đâu cả, giờ anh mới để ý. 

- Dạ, bình thường em đi xe buýt ạ, em… em không dám chạy xe một mình. 

Đến bây giờ thì Phong không lạ lẫm gì sự nhút nhát của cô gái trẻ, nên cũng không ngạc nhiên gì cho lắm, buông lời trêu chọc:

- À, hèn gì. Vậy là em chỉ nhớ số chuyến của xe buýt chứ đâu nhớ số nhà phải không? 

- Dạ, đúng rồi. - Cô bé trả lời dõng dạc như một lẽ đương nhiên, nhưng liền sau đó liền ủ dột nói tiếp - Nhưng mà, giờ này… chắc là xe buýt đông lắm, với còn kẹt xe nữa. Dạ, vậy thôi, em xin phép đi trước, còn ra chờ đón xe nữa. 

Nói rồi Tuyết Như lễ phép cúi đầu, bộ dạng khẩn trương hơn quay người dời gót. Vừa đi được mấy bước thì đã nghe Phong gọi:

- Nè… Đợi chút… 

Cô gái lập tức chạy lại, thấy Phong nhìn vội đồng hồ, chưa hiểu chuyện gì thì anh đã nói;

- À… Xin lỗi, anh đang tính chở em về nhưng sực nhớ còn phải… 

Vừa nói tới đó thì phía sau chàng trai đã vang lên giọng nói sang sảng: 

- Còn phải nhanh đi lấy xe chở người đẹp về chứ gì nữa. 

Người vừa lên tiếng chính là anh Nam, vừa dứt câu đã xuất hiện quàng vai bá cổ Phong cười hềnh hệch. Không để anh kịp lên tiếng, Nam đã tiếp lời:

- Hết ca rồi thì chở người ta về đi, tầm này đi xe buýt khổ lắm. Tiễn Phật thì phải tiễn tới Tây Phương chứ.

- Dạ, em chào anh Nam - Phong lễ phép chào hỏi - Em cũng tính vậy nhưng mà… 

- Kiểm tra tổng quát các tầng chứ gì. - Nam lại cướp lời - Xong hết rồi, yên tâm. 

Qua nhiều năm làm chung, Phong biết rõ tính cách ông anh, rất nhiệt tình nhưng đôi lúc có phần ỷ y, cấu thả vì vậy ánh mắt không khỏi có chút nghi ngờ. Nam thì cũng quá rõ thằng em, không giận mà hồi đáp:

- Nè nè… Nhìn vậy là sao. Mà chú em yên tâm, nay anh đi cùng chú Hải, chắc đủ niềm tin cho chú em rồi chứ. 

Vừa nói dứt câu, phía sau lại vang vọng một thanh âm trầm trầm quen thuộc:

- Ê… Thằng chó… Mày bắt ông già bưng đồ, xách giỏ cho mày hả? 

Nam lập tức buông ra một câu “Chết mẹ” rồi hai anh em vội vàng chạy lại bưng đồ phụ chú Hải. Nam còn được chú ưu ái tặng thêm một cú đá vào mông khiến mọi người cười sảng. Tụ họp lại một nơi, chú Hải vừa cố thở đều vừa nói:

- Phù… Phong, con về đi… hộc… Chú vừa kiểm tra không có gì trục trặc cả.

Phong trong lòng cảm động, chỉ là biết tính chú Hải cũng không thích nhiều lời, chỉ dạ một tiếng rồi quay sang nhìn cô gái trẻ còn đang e ấp cúi đầu, ôn tồn đề nghị:

- Vậy để anh lấy xe đưa em về nhé. 

Tuyết Như nghe vậy thì trong lòng thêm rạo rực, cũng bỏ qua hết ngại ngần e ấp gật đầu. Sau vài phút, đôi trẻ đã nhanh chóng rời đi trong ngập tràn lời chúc tụng, chọc ghẹo của mấy người đồng nghiệp, dĩ nhiên Nam là to mồm nhất. 

Nói là giúp đưa Tuyết Như đi về cho đỡ tốn thời gian và công sức thế nhưng Phong phải loay hoay tới lui mất gần nửa tiếng đồng hồ mới thành công chở cô nàng về chỗ ở. Tất nhiên nguồn cơn vẫn là chứng bệnh mù đường, hay quên của cô gái trẻ, mặc dù khu nhà của Tuyết Như chẳng xa tòa nhà là mấy. 

Phong có chút bất ngờ khi cô gái ra hiệu cho anh dừng lại trước cổng một căn hộ khang trang, nhìn sơ qua cũng biết khu này vốn chỉ dành cho dân có tiền có của. Phong không giấu nổi tò mò, quay sang hỏi:

- Đây… Đây là nhà em à? 

- Dạ, đúng rồi. Em sống ở đây từ nhỏ, mấy năm trước nhà có được sơn sửa lại đôi chút. 

- À… Ừm… Vậy là được ở cùng ba mẹ rồi. 

Vừa nghe, sắc mặt Tuyết Như liền thấm đượm một nỗi buồn, trong tích tắc đã rưng rưng nơi khóe mắt, cố gắng trả lời:

- Dạ, trước là như vậy. Nhưng giờ ba mẹ em đang ly thân, chuẩn bị ly dị. Họ đều có chỗ ở khác nên cũng ít khi lui tới. 

- Ơ… Anh xin lỗi, anh không biết… 

Tuyết Như lấy tay gạt nhanh đáy mắt, miệng lại nở nụ cười xinh hồi đáp:

- Dạ không sao. À, em mời anh vào nhà chơi tý, uống nước cho đỡ mệt. 

- À thôi, anh về luôn đây, cảm ơn em. Em tranh thủ nghỉ ngơi thêm đi nhé. 

Hai người đưa đẩy một hồi rồi Phong mới phóng xe đi mất, để lại sau lưng cô gái trẻ vẫn dõi mắt trông theo cho đến khi anh khuất dạng.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống chàng trai tuy vẫn trôi qua êm ả nhưng đã có một số đổi thay nhất định. 

Ở chỗ làm, mỗi buổi chiều khi anh đến giao ca đều thấy đã có sẵn một ly cà phê đá không đường đúng như sở thích. Phong rất nhanh xác định được là của Tuyết Như mang đến. Sau mấy ngày đều đặn có cà phê, anh liền tìm đến cảm ơn và bảo rằng không cần mua thêm nữa. Thế nhưng cô gái trẻ lại đáp rằng việc này còn được chị Mỹ Hạnh tán thành, lại còn giao phó như một nhiệm vụ của công ty, khiến chàng trai cũng không còn cách nào từ chối. 

Cũng phải nói thêm rằng, chỉ qua mấy ngày được làm việc trực tiếp cùng Mỹ Hạnh, cô gái trẻ đã có những đổi thay đáng kể. Tuy cái bản chất rụt rè, ngượng ngập vẫn còn nhưng càng lúc Tuyết Như càng có thêm được sự tự tin, thể hiện rõ trong ánh nhìn, dáng dấp và trang phục. Đã không còn cô bé trong mấy bộ đồ “kín cổng, cao tường” lúc trước, mà học theo vị nữ giám đốc, Tuyết Như cũng diện lên mình những bộ váy chuẩn thời trang công sở khiến bao anh chàng phải ngơ ngẩn, ngoái nhìn. Chỉ là, có thay đổi nhiều đến mấy thì mỗi buổi sáng gặp Phong ngoài cổng, cô lại thật nhanh trở nên bé bỏng, luôn lễ phép cúi đầu chào hỏi, giữ nguyên bộ dạng đáng yêu với đôi mắt biết cười.

Phong đôi lúc cũng đối mặt với vị nữ giám đốc cũng là bà chủ tòa nhà, bên cạnh những cái gật đầu chào hỏi theo khuôn phép, Mỹ Hạnh lúc nào cũng dành tặng thêm cho chàng trai nụ cười duyên dáng mà đôi khi anh còn cảm giác được vài phần ma mị, cuốn hút khó rời ẩn chứa bên trong.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc