Giá Trị Nụ Cười

Chương 5: Gặp gỡ "bà chủ"

Trước Sau

break

Gương mặt Tuyết Như lập tức đỏ bừng khi nghe câu trả lời kèm nét mặt vô cùng nghiêm túc, kiên định của vị “ân nhân”. Cũng không biết cô nàng đang nghĩ gì mà chỉ cúi gầm mặt, còn chưa đưa ra lời từ chối hay quát tháo. 

Phong ban đầu còn cười tủm tỉm, sau đợi mãi không thấy Tuyết Như phản ứng gì lại đâm ra lo lắng, sợ mình trêu đùa quá mức, liền lên tiếng:

- Nè nè… Tôi nói đùa thôi mà. Tôi còn trong ca trực, không cần chỗ nghỉ, cô cứ yên tâm. 

Lúc này, Tuyết Như mới ngẩng mặt lên, vẫn còn đọng lại sắc hồng, nhìn chằm chằm vào anh như dò xét. Phong cố gắng làm ra bộ mặt nghiêm nghị nhất, bất động hồi lâu như pho tượng Quan Công khiến cô bé cũng phải phì cười, sau một lúc mới dịu dàng nói:

- Dạ, vậy em xin phép. Với lại… còn một việc… em muốn nhờ anh. 

- Việc gì cô cứ nói, nếu làm được tôi sẽ giúp. 

- Dạ… Sáng mai… Nếu được phiền anh cùng em lên văn phòng, xin giúp cho em được nghỉ thêm vài tiếng đồng hồ để em còn về nhà thay đồ ạ. 

- À… được, không thành vấn đề. Nhưng như vậy thì chuyện vừa nãy cô kể… 

- Anh cứ nói là em vô tình bị mắc kẹt. Họ không quan tâm đâu, chỉ cần anh giúp em xác nhận là được. 

- Ừm… vậy thì ok. Còn gì nữa không? 

- Dạ hết rồi. Em cảm ơn anh nhiều lắm ạ. 

- Lại ơn nghĩa rồi, thôi, ngủ đi, chắc cô cũng mệt lắm rồi. 

- Dạ, không sao. À mà… sao anh gọi em là cô mãi thế? 

- Hả? À… Ờ… thì là cách xưng hô trong công việc thôi. 

- Hi hi… Em chắc là nhỏ tuổi hơn anh rồi, mình cứ xưng anh em đi chứ kiểu kia em thấy sợ sợ sao á. 

Phong lại phì cười nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý khiến Tuyết Như càng thêm vui vẻ. Đôi mắt sau gọng kính hồng híp cả lại chỉ còn 2 đường kẻ khiến gương mặt tròn trĩnh ấy càng thêm đáng yêu khiến chàng trai một phen ngơ ngẩn. Chàng trai lúc này mới để tâm đánh giá kỹ càng cô gái trẻ. Ngoài nét xinh xắn, ngây thơ trên khuôn mặt, Tuyết Như còn sở hữu một thân hình sắc sảo, không quá đẫy đà nhưng vòng nào ra vòng nấy, tròn trịa… vừa tay.

Cũng may trang phục cô nàng lựa chọn là một bộ âu phục với quần tây, áo sơ mi dài tay kín kẽ nên cũng không làm động lòng người cho lắm, ấy vậy mà Phong càng nhìn lại càng thấy bản thân mình bị thu hút, cố lắm mới bừng tỉnh được, vội vơ lấy cốc cafe làm một ngụm hết veo. Tuyết Như vẫn vô tư, đâu nhận ra chút biến động trong lòng vị ân nhân trước mặt, còn tưởng anh đang bận suy nghĩ điều gì. Phong ho vài tiếng trấn tỉnh bản thân rồi nhanh chóng chuyển dời ánh mắt, đang định quay trở lại quan sát camera thì Tuyết Như lại cất lời: 

- Dạ, vậy em không làm phiền anh nữa. Khi nào cần nghỉ ngơi, anh cứ đánh thức em dậy nha. 

Phong biết cô bé là nói thật lòng, cũng mỉm cười đáp lại:

- Hì hì… Được rồi mà. Cô… à… em ngủ đi, mắc kẹt cả ngày chắc mệt lắm rồi. Đừng lo gì cho anh hết. 

Nghe được Phong đã chịu đổi cách xưng hô, đôi mắt cô bé lại lần nữa biến thành 2 đường kẻ. Chàng trai cũng không dám nấn ná nhìn lâu, gật đầu rồi quay ngoắt lại tiếp tục dán mắt vào màn hình. Gian phòng sau vài phút đã lại chìm trong thinh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của cô gái trẻ và nhịp đập con tim có đôi chút rối loạn của chàng trai. 

… 

Một đêm đầy biến động cứ thế hờ hững trôi qua, tòa nhà và con phố giờ cũng đã ngập tràn sức sống. Tuyết Như đã thức dậy từ sáng sớm, hai người lại có một phen vui vẻ với bài thể dục buổi sáng mà Phong bắt ép cô nàng cùng rèn luyện. Đối với một cô gái từ nhỏ chỉ có ăn với học, tốt nghiệp lại ngồi ngay vào chiếc ghế văn phòng thì mấy việc tập luyện thể ȶᏂασ này có chút không quen, chỉ là nếu được tập cùng với một anh chàng điển trai, tốt bụng lại vừa cứu vớt, chăm sóc mình đêm qua thì khó mấy Tuyết Như cũng nhiệt tình hưởng ứng. 

Đúng theo lời hứa đêm qua, Phong mạnh dạn cùng Tuyết Như vào văn phòng trình bày vụ việc. Giám đốc của Tuyết Như không ngờ cũng là một người phụ nữ, tuổi tác độ khoảng 35, 36, nhan sắc tuy không có gì nổi bật nhưng lại biết cách phấn son, trang điểm nên cũng có vài phần sắc sảo. Đặc biệt, người phụ nữ này lại sở hữu một vóc dáng đẫy đà, được bó bọc trong bộ váy công sở vừa vặn như được đặt may, càng làm tôn thêm những đường cong ma mị. 

Cũng may, trong công việc thì vị nữ giám đốc này lại tỏa ra phong thái nghiêm nghị, thậm chí có phần cứng rắn khiến Phong cũng không có cơ hội suy nghĩ vẩn vơ. Chàng trai không chút e dè trình bày rõ ràng vụ việc, không thừa không thiếu chỗ nào. Vị nữ giám đốc nghe hết câu chuyện cũng dở khóc dở cười, sau cùng cũng chấp nhận cho Tuyết Như nghỉ trọn 1 ngày cho tinh thần ổn định, không bị trừ ngày phép hay lương thưởng. 

Cô gái trẻ mừng quýnh, cúi mình cảm ơn liên tục, thiếu điều còn muốn quỳ xuống tạ ơn khiến hai “người lớn” còn lại trong phòng chỉ biết phì cười, lắc đầu đồng cảm. Tưởng đã xong, Phong định rút lui thì bất ngờ vị nữ giám đốc kia đưa ra bàn tay trắng muốt, giọng nói cũng dịu dàng hơn cất tiếng: 

- Nói chuyện nãy giờ vẫn chưa biết tên cậu. Tôi là Mỹ Hạnh, giám đốc công ty XXX này. 

Phong có chút bất ngờ nhưng cũng vội theo phép lịch sự, còn chùi chùi tay vào áo trước khi bắt lấy bàn tay đối diện, ôn tồn nói:

- Dạ, chào chị. Em tên Phong, là nhân viên bảo trì tòa nhà. 

Mỹ Hạnh vẫn giữ nguyên bàn tay, miệng mỉm cười nói tiếp:

- Hi hi… Tôi ít thấy nhân viên kỹ thuật nào ăn nói lễ độ, rành mạch trước sau như cậu. Cậu làm nghề này được bao lâu rồi? 

- Dạ, không giấu gì chị, em từ trẻ đã theo chú Hải học nghề, tính ra tới giờ cũng đã 6 năm rồi ạ. 

- 6 năm? - Mỹ Hạnh đôi mắt mở to tỏ vẻ bất ngờ - Vậy năm nay cậu bao nhiêu tuổi. 

- Dạ, em 25 ạ.

Lúc này, Mỹ Hạnh mới nới lỏng bàn tay, chầm chậm rút về, đôi mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, nụ cười trên môi có vẻ đã thêm phần duyên dáng, hồi đáp:

- Cậu còn trẻ mà tuổi nghề như vậy là hơn khối người rồi đấy. Sau này cậu có dự tính phát triển gì không? 

Lần này đến lượt Phong tỏ vẻ ngạc nhiên. Mỹ Hạnh dường như cũng nhận ra mình đang đi hơi xa, chỉ là với bản lĩnh thương trường dày dặn, không chút nào tỏ ra bối rồi lập tức mỉm cười tiếp lời: 

- Hì hì… Không phải chị nhiều chuyện. Chỉ là ngoài tòa nhà này, chị còn đang xây dựng thêm một cái nữa, cấu trúc cũng tương tự. Chị có nhờ chú Hải giới thiệu cho một người để quản lý bên ấy mà mãi chẳng thấy chú ấy trả lời. 

- Ơ… Dạ, cái này… - Phong bối rối gãi đầu -  em cũng chưa nghe chú nhắc đến. Để chút nữa em xuống dưới chuyển lời nhắc chú ấy cho. 

- Thôi… không phải ổng quên đâu, chị biết tính ổng, cứ để ổng tự quyết định.

Chàng trai nghe vậy cũng chỉ biết vâng dạ, nhịp tim có chút tăng nhanh khi biết mình đang nói chuyện với “bà chủ lớn”. Mỹ Hạnh thấy cũng không còn việc gì, đưa tay khẽ liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

- Được rồi, chị không làm phiền nữa, hai em về nghỉ ngơi đi. 

Đôi bạn trẻ ríu rít cảm ơn rồi nhanh nhẹn quay đi. Ra đến cửa phòng, Tuyết Như còn nhận thêm một chỉ thị từ Mỹ Hạnh:

- Tuyết Như, mai em quay lại thì thu dọn đồ đạc, vào trong này làm việc trực tiếp với chị. Hôm nay chị sẽ cho người kê thêm bàn ghế. 

Cô nàng nghe mà không khỏi bàng hoàng, chỉ có Phong là nhanh chóng liên tưởng đến câu chuyện Tuyết Như kể hôm qua, hiểu rằng vị nữ giám đốc này dường như cũng thấu hiểu tình hình, muốn cất nhắc, đào tạo cho cô gái trẻ. Thấy cô bé vẫn cứ đứng ngẩn ngơ, anh vội thúc khủy tay, nhắc nhở:

- Còn không mau cảm ơn chị Hạnh 

Tuy chưa hiểu lắm nhưng Tuyết Như vẫn vô thức vâng lời, thành khẩn cúi gập người cảm tạ khiến Phong và Mỹ Hạnh lại phải một phen kìm nén nụ cười. Cả hai cứ thế rời đi, trên đường xuống sảnh Phong mới giải thích cho cô nàng sáng tỏ, lại liên tục cảm ơn vị ân nhân cứu mạng.

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc