Cũng may Phong về vừa kịp lúc, trước khi cô gái trẻ lần nữa khóc lu bù. Vừa đẩy cánh cửa phòng trực ban, anh đã thấy một khối tròn vo trùm chăn kín mít. Chưa kịp bật cười thì khối tròn ấy đã vang lên câu hỏi:
- Ai đó?
Lần này thì Phong không nhịn nổi trước cái giọng điệu cố tỏ ra mạnh mẽ mà nghe như sắp mếu máo tới nơi. Tràng cười phát ra vô tình lại càng khiến Như kinh hãi, may mà Phong kịp thời lên tiếng:
- Ha ha… Là tôi, Phong đây, chứ cô nghĩ là ai… Ha ha…
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Như liền bật dậy như một con lật đật. Nhìn bờ môi mím chặt cố kìm cơn mếu của cô nàng lại khiến anh suýt sặc. Mất thêm vài giây nín nhịn, Phong đặt bọc hủ tiếu còn nóng hổi lên bàn, loay hoay lấy ra tô đựng và muỗng đũa. Vừa cẩn thận đổ ra tô, Phong vừa nói:
- Chắc cô đói rồi phải không? Giờ này quanh đây chỉ còn hủ tiếu gõ thôi, ăn tạm nhé.
Mùi nước lèo bốc lên thơm phức làm cái bụng nhỏ nhắn của Như lập tức kêu lên rồn rột, vội vàng đáp:
- Anh… anh mua cho em hả? Em… em cảm ơn anh.
Phong với tay lấy cái ghế nhựa rồi cẩn thận đặt tô hủ tiếu thơm lừng trước mặt cô gái trẻ, xong xuôi lại quay về ghế trực quan sát camera. Vừa được vài giây, đã nghe phía sau vang lên âm thanh sồn sột, hít hà đầy nhiệt huyết. Đối với Tuyết Như bây giờ, đây có lẽ là món ăn ngon nhất cô từng thưởng thức.
Theo phản xạ, chàng trai liền ngoảnh lại nhìn, bắt gặp ngay bộ dạng heo con háu đói của cô gái trẻ, tuy vẫn giữ được nét đoan trang nhưng hai gò má có chút căng phồng khi vội vã cho thức ăn vào miệng.
Nhìn cái điệu bộ đang ra sức kìm nén nụ cười của Phong, gương mặt Như liền đỏ lựng trông càng thêm xinh xắn. Động tác cô nàng dừng hẳn lại, lúng túng không biết cách nào xử lý đống thức ăn trong miệng cho đỡ mất đi hình tượng. Cũng may Phong vội vàng lên tiếng trấn an:
- Cứ tự nhiên, thoải mái đi. Đói thì phải ăn chứ.
Nói vậy nhưng Phong vẫn nhìn chằm chặp làm cô gái càng thêm ngượng ngập. Giây lát sau chàng trai mới sực tỉnh ra, vội vàng quay lại tiếp tục quan sát màn hình.
Chờ thêm vài phút, cô gái sau cùng cũng kết thúc bữa ăn, khe khẽ ợ lên một tiếng, tuy nhỏ nhưng trong cái không gian tĩnh lặng như tờ này làm sao lọt khỏi đôi tai Phong được. Anh chàng lúc này cũng đã khôn khéo hơn, vờ như không hay biết.
- Anh… anh Phong ơi! - Tuyết Như lên tiếng gọi.
Phong lập tức xoay ghế lại, nét mặt thản nhiên lắng nghe.
- Dạ. Em cảm ơn anh.
- Hì hì… Có gì đâu mà cảm ơn hoài. Cô ăn đủ no không?
- Dạ đủ, ngon lắm anh. Em cảm… - cô nàng lại định nói lời cảm tạ nhưng kịp dừng lại, chuyển sang chuyện khác - Anh ơi, chỗ rửa chén đũa ở đâu? Để em…
Phong hiểu ý, vội đứng dậy bê cái tô gần như đã sạch bong đặt vào một góc, vừa đi vừa nói:
- Cứ để đây đi, chút tôi rửa cho. Cô cứ nghỉ ngơi đi đã.
Tuyết Như vừa định phản đối thì Phong đã nhận ngay một cái nhìn đầy nghiêm nghị. Chàng trai nhanh chóng trở lại ghế ngồi, bắt đầu dò hỏi:
- Được rồi, bây giờ nói tôi nghe, vì sao cô lại mắc kẹt trên đó?
- Dạ em… em lên đó đi vệ sinh, trở ra thì đã thấy cửa khóa rồi ạ.
Phong hơi chau mày, có chút nghi ngờ hỏi tiếp:
- Sao cô lại dùng nhà vệ sinh tầng 6, trên đó là kho hàng mà? Ở tầng của cô nhà vệ sinh có vấn đề gì sao?
- Dạ không, nhà vệ sinh không có vấn đề. Chỉ là em… em…
Thấy cô nàng lại ngập ngừng giống y như lúc nãy, Phong liền hiểu cô nàng có chuyện khó nói, bèn dỗ dành:
- Tôi biết đó là chuyện riêng của cô, nhưng mong cô thông cảm, chúng tôi vẫn phải chịu trách nhiệm cho an toàn của tất cả mọi người. Nếu việc của cô không ảnh hưởng gì đến công tác, tôi xin hứa sẽ giữ kín mọi thông tin.
Tuyết Như nghe Phong nói xong thì thở ra một hơi, biết mình cũng không nên giấu diếm nữa đành ngại ngùng nói:
- Dạ, thật ra em… chiều nay khi làm việc em… em lại bị mắc lỗi, bị sếp mắng nên… nên… trốn vào nhà vệ sinh… khóc ạ. Đồ dùng, điện thoại của em đều để ở văn phòng, kêu cứu mãi cũng không có ai, cũng may có anh… Hức…
Phong đơ người trước cái tình huống oái oăm vừa nghe được, còn chưa hết thẫn thờ thì cô nàng đã nói tiếp một tràng như đang trút bầu tâm sự:
- Em vừa vào công ty XXX, làm vị trí thư ký văn phòng được mấy tháng. Hức… thời gian đầu em làm việc rất tốt, rất vui… Hức… Không hiểu sao dạo gần đây cứ toàn mắc lỗi, hợp đồng sai liên tục, dù cho em đã kiểm tra rất kỹ… Hức…
Tuyết Như hít mạnh một hơi, cố thu lại sự buồn bã và nước mắt vào trong, tiếp tục giãi bày:
- Đặc biệt là hôm nay, em biết là hợp đồng lớn nên đã kiểm tra rất kỹ, vậy mà chẳng hiểu sao khi sếp xem lại có lỗi sai nghiêm trọng.
Phong lúc này dường như nhớ ra điều gì, chen ngang hỏi:
- Vậy mấy lần trước, có phải cô cũng…
Tuyết Như hiểu ý, liền ngượng ngập gật đầu, hồi đáp:
- Dạ. Mấy lần trước em cũng… Em không dám dùng nhà vệ sinh ở tầng 5 chỗ em làm sợ đồng nghiệp biết, nên mỗi lần lại trốn ở 1 tầng.
Phong ồ lên như đã hiểu ra chân tướng. Thì ra cái chuyện ma quỷ ban sáng anh Nam nói cũng từ cô gái này mà ra. Chàng trai không nhịn được vội đưa tay lên bịt kín miệng, tính ra từ lúc gặp Tuyết Như ban sáng, ngày hôm nay của Phong đã trở nên vô cùng vất vả và tổn hao thể lực, chủ yếu là để kìm nén tiếng cười.
Sau một hồi nỗ lực, Phong cũng lấy lại được vẻ uy nghiêm. Nhìn sắc mặt vẫn còn chút xanh xao, đượm buồn của cô gái trẻ, anh lại có nhiều hơn một chút xót xa, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Công việc mà, sẽ có lúc này, lúc khác. Thôi cô đừng buồn nữa, hãy lấy đó làm động lực mà tỉnh táo hơn. Đôi lúc khó khăn không chỉ nằm trong công việc, mà còn ở con người nữa.
Câu nói với ngụ ý sâu xa, úp mở ấy dường như đã thức tỉnh được gì đó trong tâm trí cô nàng. Tuyết Như vội ngẩng lên nhìn, rồi như bị cuốn hút vào ánh mắt tràn ngập tự tin, thông tuệ của chàng trai, trái tim bỗng dưng đập nhanh thình thịch.
- Em… Em cảm ơn anh.
Phong lần này cũng không từ chối lời cảm tạ, chỉ nở nụ cười quen thuộc rồi nhỏ nhẹ nói:
- Thôi được rồi. Tôi không còn gì hỏi nữa. Bây giờ cũng gần 10 giờ rồi, nhà cô ở đâu, để tôi gọi xe ôm đưa cô về nhé.
- Hả? Dạ… em… em…
- Sao nữa?
- Em… em chỉ nhớ đường về… không nhớ địa chỉ… Mà… giờ này… khu nhà em ở cũng đóng cửa rồi, không cho người lạ vào… Căn cước và chìa khóa em cũng để trong giỏ..
Phong lần nữa thở ra một hơi, lần này là cam chịu. Sau cùng đành đưa ra quyết định:
- Haizz… Thôi được rồi, vậy cô đành phải nghỉ ở chỗ này vậy.
- Dạ. Em cảm… À không được, nếu vậy thì anh nghỉ ở đâu?
- À… ừ… thì tôi nằm chung với cô.