Giá Trị Nụ Cười

Chương 3: Biến cố lúc nửa đêm

Trước Sau

break

Phong cảm ơn bà chị chủ nhà rồi vội vã bước nhanh về phòng trọ. Chính anh cũng không hiểu vì sao chỉ một bữa cơm tối đơn sơ mà kéo dài gần tiếng đồng hồ, hai chị em cứ không ngớt nói cười đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Điều đọng lại duy nhất sau bữa ăn chính là lời hứa hẹn sẽ thường xuyên sang nhà dùng cơm cùng anh chị cho vui nhà vui cửa. Phong ban đầu dĩ nhiên ngại ngần từ chối nhưng làm sao kháng cự được chiêu thức dỗi hờn của người phụ nữ, đành nhắm mắt gật đầu. 

Tắm táp một trận cho sự nóng bức, cồn cào trong người vơi đi bớt, Phong lại khoác lên người bộ đồng phục tinh tươm, chất giỏ đồ nghề lên xe trở về với guồng quay công việc. “Sự cố” tối nay khiến Phong trễ giờ không ít, dĩ nhiên là trễ so với thường ngày chứ vẫn sớm hơn quy định gần nửa tiếng. Mấy anh chị ca chiều thấy anh chàng đến muộn thì cũng có chút bất ngờ chứ cũng không ai dám tỏ ra bất mãn. 

Tòa nhà nơi Phong làm việc cũng chỉ có 6 tầng và sân thượng, 5 tầng cho các doanh nghiệp thuê làm văn phòng, tầng 6 cũng được thuê nhưng làm kho hàng, thông thường ít ai lui tới. Lúc này cũng đã gần 7 giờ tối, các tầng lầu đều đã xuống đèn, nhìn lên cũng chỉ thấy những khung cửa tối ngòm, đen kịt. Thông thường khi nhận ca, Phong sẽ tự mình đi kiểm tra kỹ lưỡng một vòng rồi mới xuống nhận bàn giao nhưng hôm nay thì thời gian không cho phép. Sau một hồi trao đổi thông tin, làm thủ tục, mọi người cũng lục tục ra về, để lại chàng trai một mình với tòa nhà rộng lớn. 

Phòng trực ban nằm dưới tầng hầm, mặt tiền bên ngoài tòa nhà thì đã được hàng rào kiên cố bao bọc, vừa nãy được anh khóa chốt kỹ càng. Ngồi một mình trong gian phòng kín kẽ, Phong tiến hành một loạt ȶᏂασ tác kiểm tra máy móc, camera. Con mắt không ngừng đảo quanh quan sát cho đến khi hoàn toàn yên tâm về mọi thứ. 

Hớp một ngụm cà phê đá không đường bổ sung năng lượng và tỉnh táo, Phong đặt mông xuống ghế, lấy từ trong giỏ đồ nghề ra một cuốn sách cũ mèm có tựa đề: Tin học ứng dụng trong kinh doanh.

Nếu có một ai khác ở đây, chắc hẳn sẽ phải thốt lên kinh ngạc. Nếu ai đã từng theo học chuyên ngành kinh tế bậc Đại Học chắc cũng không lạ lẫm gì môn học khó nhằn này. Giờ phút này, nó lại đang được chàng trai ít học mang ra trau dồi, rèn luyện, mà nhìn qua có vẻ là Phong tự học, tự mày mò. 

Sau gần nửa tiếng đọc qua tài liệu, Phong bắt đầu thực hành trên máy. Chàng trai thường ngày chỉ cầm mỏ lết, tua vít đi tới lui sửa điện bây giờ đang thoăn thoắt 10 ngón tay trên bàn phím, nhìn qua chẳng khác chút nào một nhân viên văn phòng chuyên nghiệp. Qua thêm gần 1 tiếng đồng hồ, chàng trai mới dừng mọi ȶᏂασ tác, lẳng lặng ngắm nhìn và ghi khắc lại thành quả học tập vừa qua. 

Vươn vai rồi làm thêm một hớp cà phê, Phong dùng thêm khoảng 30 phút xem tin tức rồi dứt khoát tắt máy. Hai tiếng đồng hồ này là anh được chú Hải cho phép sử dụng máy của văn phòng, dĩ nhiên là chú cũng nhiều lần “bỏ nhỏ” cho Phong cứ dùng thoải mái nhưng anh trước giờ vẫn giữ đúng theo khuôn phép. 

Phong nhìn đồng hồ lúc này cũng đã hơn 9 giờ tối, anh ngó qua một lượt các camera rồi rời khỏi tầng hầm, ra trước sân dạo mát hít thở khí trời. Tòa nhà nằm trên một con đường nhỏ nên giờ này đã vắng hẳn bóng người, hàng quán xung quanh cũng chẳng còn lại mấy căn mở cửa. Đang đi lại tới lui, Phong sực nhớ ra là hôm nay mình vẫn chưa lên kiểm tra phòng ốc các tầng lầu. Tuy đã được bàn giao và mấy anh chị đều khẳng định không có vấn đề nhưng với bản tính của mình, Phong sao có thể yên tâm cho được. 

Càng nghĩ càng thấy bồn chồn, Phong quyết định xách đèn pin đi khảo sát. Vốn đã quen đường đi nước bước nên công việc này với anh cũng không khó nhọc, nặng nề gì. Thấy cửa nẻo mỗi tầng đều được đóng kín, khóa chốt kỹ càng nên Phong cũng khá hài lòng. Thoáng chốc anh đã kiểm tra xong 5 tầng lầu, chỉ còn lại tầng trên cùng và sân thượng. Thông thường mọi người cũng ít khi lên tầng này, còn cửa ra vào sân thượng thì chỉ có đội ngũ kỹ thuật tòa nhà có quyền đóng mở. Dĩ nhiên, với bản tính của mình thì Phong chẳng hề ỷ y, cẩu thả, lại chầm chậm lên nốt tầng cao nhất. 

Vừa bước chân ra khỏi cửa buồng thang, bất chợt một ngọn gió vô tình xuyên qua lỗ thông gió khoét trên tường ập vào làm sống lưng Phong lạnh toát. Chàng trai cũng không để ý lắm, cứ thế bước đi chầm chậm trên dãy hành lang, chú tâm quan sát từng ngóc ngách. 

Không gian xung quanh tối mịt, chỉ có duy nhất ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin soi lối. Mọi thứ chìm trong thinh lặng, đến mức Phong có thể nghe được nhịp đập trái tim và hơi thở của mình. Anh vẫn chẳng hề e dè mà chậm rãi bước từng bước trên lối đi chật hẹp, đôi mắt tinh anh không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh. Bỗng dưng… 

- Hức… hức… 

Hai tiếng nấc uất nghẹn đột ngột vang lên làm Phong nhảy dựng, gai ốc nổi lên tứ phía. Câu chuyện ban sáng anh Nam kể lại hiện về từng chữ khiến chàng trai không khỏi bàng hoàng, rùng mình mấy đợt. Sau một hồi tim đập, chân run, cuối cùng chàng trai cũng lấy lại được dũng khí của mình, tay siết chặt hơn chiếc đèn pin rồi hét lớn: 

- AI ĐÓ… AI VỪA LÊN TIẾNG ĐÓ? 

Vừa dứt lời, Phong đã nghe thêm được nhiều thanh âm của người di chuyển, vài giây sau lại vang lên tiếng đập cửa, quan trọng hơn là giọng nói nghe có chút quen quen: 

- Cứu… Cứu với… 

Từ lúc đầu, Phong đã định được phương hướng phát ra âm thanh, chính là từ cửa phòng vệ sinh chung cuối dãy hành lang, giờ đây điều đó càng được khẳng định rõ ràng. Chẳng còn để tâm ma với cỏ, Phong chạy như bay về nơi ấy, thật nhanh tìm ra chìa khóa rồi tra vào ổ. 

“Xoạch” - cánh cửa phòng toilet được Phong gấp gáp đẩy mạnh ra, ngọn đèn lập tức soi vào một bóng hình nhỏ nhắn, xác xơ với đôi mắt đã đỏ hoe, sưng húp. Vừa thấy được vị cứu tinh, cô gái không biết vì quá vui mừng hay vẫn còn sợ hãi mà lại òa lên khóc tu tu, vài giây sau đã lao đến ôm chầm lấy Phong khiến cậu chàng cũng một phen lúng túng. 

- Cô… Cô có sao không? Sao cô lại ở đây giờ này? 

Cô gái còn đang bận bù lu bù loa nào có thể trả lời. Phong cũng không hối thúc, tiếp tục đóng vai pho tượng cho cô gái trút bầu tâm sự. Phải gần 5 phút đồng hồ, cô nàng mới kềm được cơn nấc nghẹn, nhận ra mình đang ôm chầm lấy một người xa lạ mới vội vã tách rời. Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, dưới ánh sáng chiếc đèn pin chợt nhận ra điệu bộ rụt rè, mái đầu tròn xoe đã khiến anh phì cười ban sáng. Anh lập tức hỏi:

- Cô… cô là người tôi đã gặp sáng nay trong thang máy? 

Chỉ thấy mái đầu đối diện khẽ nghếch lên, Phong càng thêm khẳng định qua chiếc kính gọng hồng nhỏ nhắn. Đối phương dường như cũng đã nhận ra, cũng không cúi mặt nữa mà ngước lên quan sát. Gương mặt tròn xoe còn đang ướt mèm vì nước mắt liền trở nên rạng rỡ, nhanh chóng đáp lời:

- Dạ… Là em nè. Đúng là anh rồi. Ôi, thật là may quá.

- Sao cô lại mắc kẹt ở đây? 

- Dạ em… em… 

Phong nhận thấy cô gái vừa trải qua cơn hoảng loạn nên cũng không vội vã, biết cô nàng có điều khó nói nên liền đề nghị: 

- Ở đây cũng không phải chỗ nói chuyện, để tôi dẫn cô đi xuống nhé. 

Cô nàng ríu rít gật đầu rồi nối bước theo Phong sát rạt. Chẳng mấy chốc, cả hai đã có mặt dưới tầng hầm, Phong để cô gái ngồi trên chiếc ghế bố mà anh thường dùng để ngả lưng, trên vai khoác lấy tấm mền khi anh nhận ra cô nàng vẫn còn đang run cầm cập. Đợi một chút cho cô gái trẻ lấy lại thêm bình tĩnh, anh mới tiếp tục nhẹ nhàng dò hỏi: 

- Cô tên gì? 

- Dạ… em… em tên Như. Nguyễn Ngọc Tuyết Như, sinh năm 2001, năm nay 23 tuổi, quê quán ở Thành phố ạ. 

Cô gái tuôn ra 1 tràng khiến Phong lại một phen chưng hửng, vài giây sau lại phải phì cười, hồi đáp: 

- Hì hì… Tôi có hỏi nhiều vậy đâu. 

- Ơ… em tưởng anh bắt em làm tường trình ạ. 

- Cái đó tính sau. À, tôi tên Phong, là nhân viên bảo trì tòa nhà, hiện đang trong ca trực,

- Dạ, em biết ạ. Em cảm ơn anh Phong. 

- Không có gì. À quên nữa, cô ở yên đây đợi tôi một chút. 

Như còn chưa kịp nhận ra tình hình thì Phong đã xách xâu chìa khóa ra đến ngoài cổng chính. Cô nàng chỉ kịp nghe tiếng hàng rào sắt kéo qua lại ầm ầm, chỉ đành nằm co ro trùm chăn kín mít cho đỡ đi nỗi sợ, khóe mắt lại rưng rưng chực trào hàng lệ.

break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc