Mất đến nửa tiếng đồng hồ, Phong mới chạy xe về đến dãy trọ bình dân ở một quận ngoại thành, mất thêm một lúc mới luồn lách được chiếc xe qua khỏi lối đi chật hẹp. Cẩn thận cho xe vào nhà rồi khóa cửa, chàng trai nhanh chóng lột sạch áo quần để lộ ra những đường cơ khỏe khoắn, chắc nịch.
Lùa vội hộp cơm đầy ắp vừa ghé mua ở quán quen đầu ngõ, Phong khoan khoái làm vài động tác thể dục cho mau tiêu hóa rồi bước vào phòng tắm. Căn phòng trọ đơn sơ với chỉ vài ba món vật dụng rẻ tiền, mấy bộ quần áo mắc trên sợi dây kẽm giăng ngang, giữa phòng là miếng nệm mỏng te được phủ lên một chiếc ga đã bạc màu cùng vài cái gối.
Câu chuyện ăn, ngủ, sinh hoạt của Phong chỉ giản đơn như thế, dù cho đồng lương anh nhận cũng không đến nỗi nào. Phong vốn là đứa con xa xứ của một vùng quê nghèo khó, khi còn nhỏ gia đình anh cũng từng nằm trong diện “Xóa đói, Giảm nghèo” cho đến khi anh trưởng thành, quyết định lên thành phố mưu sinh, phụ giúp gia đình nuôi hai đứa em ăn học.
Vốn bản tính thật thà, chất phát lại siêng năng, khéo léo, kỹ càng, anh làm việc ở đâu cũng được người ta quý mến. Sau thời gian đầu làm mấy công việc bưng bê, chạy bàn, Phong may mắn được một ông khách giới thiệu cho chú Hải. Thời điểm đó, tòa nhà mà Phong làm đến hiện nay cũng vừa mới khánh thành, đang trong đợt tuyển nhân viên nên ông Hải cũng chấp nhận cho anh theo học việc.
Qua mấy năm, tuy không được học hành trường lớp bài bản nhưng phải nói tay nghề của Phong hiện tại không thua kém bất kỳ ai, nếu không muốn nói là hơn xa mấy người cùng lứa. Tính tình anh lại vui vẻ, hòa đồng, nghiêm túc trong công việc nên cho dù đã qua bao lần sàng lọc nhân viên, kẻ đến người đi tấp nập nhưng Phong vẫn giữ chắc vị trí của mình. Thời gian gần đây còn được chú Hải giao cho việc trực đêm, vị trí nghe thì có vẻ nhàn nhưng cũng đầy rủi ro nếu thiếu tinh thần trách nhiệm.
Dĩ nhiên Phong không phụ lòng kỳ vọng, không chỉ làm tốt trong ca trực của mình mà còn choàng luôn phần việc của anh em, không một chút cò kè, đòi hỏi làm mọi người càng thêm quý mến.
Trở về hiện tại, lúc này cũng đã quá trưa, cái nắng hầm hập khiến căn phòng trọ rẻ tiền trở thành cái lò vi sóng. Ấy vậy mà chàng trai vẫn say sưa ngủ ngon lành, mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức reo lên inh ỏi từ chiếc điện thoại “cục gạch” trong truyền thuyết.
Phong ngồi bật dậy, vươn vai làm vài động tác thư giãn gân cốt rồi vơ lấy chiếc điện thoại gọi về thăm hỏi gia đình. Kể từ khi làm ra tiền, anh đã sắm ngay cho mình và cha mẹ hai chiếc điện thoại. Cũng từ đó anh luôn giữ thói quen hàng ngày gọi về thăm hỏi, vừa để vơi bớt nỗi nhớ nhà, vừa để cha mẹ yên tâm về đứa con xa xứ.
Đang nói chuyện say sưa thì ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân dồn dập, sau đó vài giây là tiếng gõ dồn dập lên chiếc cửa tồi tàn kèm theo tiếng gọi:
- Phong ơi… Em có trong phòng không?
Nhận ra ngay là tiếng chị chủ khu phòng trọ, Phong vội lớn tiếng đáp:
- Dạ có, chị Nga đợi em một chút.
Giải thích vài câu với mẹ qua điện thoại rồi Phong cúp máy. Anh mặc vội vào chiếc quần cụt rồi nhanh chóng tiến ra mở cửa. Vừa thấy Nga, trên tay còn đang bồng theo cậu nhóc, Phong liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy chị?
Đã có chồng con đề huề nhưng Nga vẫn không tránh khỏi bị thu hút vào những đường nét nam tính, khỏe khoắn của chàng trai trẻ. Bần thần vài giây rồi Nga sực tỉnh, vội ngượng ngùng nói:
- À… Ừm… Cái ổ điện bên nhà chị tự nhiên cắm vào nó xẹt xẹt ghê quá, mà nay ông Dũng ở lại tăng ca nên…
Phong dĩ nhiên không để ý đến tia nhìn của bà chị, sốt sắng đáp:
- Ôi… tưởng chuyện gì, vậy mà làm em hết hồn. Để đó em mang đồ nghề sang xem cho.
- Cảm ơn em nhé, làm phiền em quá.
- Ha ha… Có gì đâu chị, này cũng là nghề của em mà. Chị về trước đi, chút em qua.
Nga mỉm cười, cũng không nấn ná mà lập tức bế con trở lại phòng. Một, hai phút sau Phong đã có mặt ở căn nhà ngay trước dãy trọ, nhanh nhẹn bước vào qua cánh cửa đã rộng mở đón chờ. Vốn lành nghề nên chỉ cần mấy phút, anh chàng đã xử lý xong, còn chả cần tắt nguồn điện tổng. Nga còn tưởng anh đang xem xét, đến khi nghe cu cậu báo là đã xong liền hốt hoảng:
- Trời đất, em làm gì nhanh vậy, còn không tắt CP, bộ hông sợ điện giật hả.
- Ha ha… không sao, mấy cái này đơn giản. Xong rồi đó chị, em thay luôn ổ điện mới cho chị rồi.
- Giỏi dữ… Hi hi… Thế bao nhiêu tiền? Chị gởi.
- Dạ thôi, tiền bạc gì. - Phong vừa nói vừa thu dọn đồ nghề, không tỏ chút thái độ gì đòi hỏi.
- Sao được, thằng này. Không có giỡn, bao nhiêu nói, chị gởi.
- Ơ… không cần đâu mà, làm có chút xíu mà công cán gì chị.
- Thì cũng phải tính tiền ổ điện chứ.
- Hề hề… Cái này là vật tư của tòa nhà mua dư, chú Hải cho em, hông có tốn tiền. Thôi, em đi về đây, mai mốt có vấn đề gì cứ kêu em, đừng ngại.
- Còn kêu không ngại, em làm thế này lần sau đố chị dám nhờ em nữa.
- Hề hề… không đáng gì thiệt mà chị. Chị mà không nhờ là em giận luôn đó.
Nga biết tính Phong nên cũng đành thở dài, suy nghĩ một lát rồi đề nghị:
- Thôi được rồi, vậy chút qua ăn cơm, nay chị có mua được con cá to mà ngon lắm, cả nhà ăn cũng không hết được.
Phong ban đầu có chút đắn đo, nhưng nghĩ lại từ chối mãi cũng không được đành gật đầu vâng dạ. Nga cũng vui vẻ ra mặt, dặn dò:
- Em làm gì làm đi, tầm 1 tiếng nữa qua là có cơm ăn.
Phong lại dạ một tiếng, cũng không quên tế nhị dò hỏi:
- À… anh Dũng nay tăng ca đến mấy giờ về chị?
- Nay xưởng xuất nhiều hàng, ổng tăng ca tới tối. Mà kệ ổng, chừa phần cho ổng là được.
- Dạ, vậy em về giặt đồ, dọn dẹp chút nữa em qua nha.
Nói rồi Phong chào chị, không quên nựng má cậu nhóc bụ bẫm một cái rồi xách giỏ đồ nghề trở về phòng.
Thời gian trôi qua vùn vụt, đúng 1 tiếng đồng hồ sau, Phong đã quần áo chỉnh tề, đứng trước cửa nhà bà chị. Tiếng mời gọi của Nga vọng lên từ nhà bếp thúc giục chàng trai bỏ dép bước vào trong. Một mâm thức ăn nho nhỏ đã được bày biện giữa nhà, mùi cá chiên sốt cà còn nóng hổi bốc lên thơm phức.
Phong đang chơi đùa với nhóc Bin được đặt trong cũi gỗ, bóng dáng Nga đã chầm chậm xuất hiện nơi lối đi vào. Trên tay bà mẹ trẻ là một bát canh còn bốc khói nghi ngút, Phong vội vàng ngồi lên đỡ lấy, có chút bàng hoàng với cảnh xuân đập vào tầm mắt.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, Nga lúc này đang khoác lên người bộ đồ ngủ hai dây bằng vải phi bóng loáng. Tuy vẫn có mấy món đồ bảo hộ nhưng phần da thịt lộ ra bên ngoài vẫn thừa sức đốt mắt người nhìn, đặc biệt là 2 khối tròn căng được chiếc nịt khéo léo độn lên nơi ngực.
Người ta thường nói “Gái một con trông mòn con mắt” quả cũng chẳng sai. Đối với một chàng trai khỏe khoắn, nhiệt huyết tràn trề như Phong thì lại càng khó tránh bị thu hút ánh nhìn. Gương mặt trắng trẻo của anh lập tức đỏ lên không ít, tất nhiên là lúc này anh cũng không thể nào biết được.
Cố gắng lắm, Phong mới khéo léo đặt được tô canh xuống mâm một cách an toàn. Vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ bà chị. Nga cũng không chọc ghẹo gì, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Đợi chút, để chị xuống lấy nồi cơm.
Phong định tranh việc nhưng sực nhớ là nhà người ta nên cũng không tiện đi lại lung tung, đành ngoan ngoãn ngồi xuống bày chén, so đũa, động tác vẫn đầy lúng túng. Nga cũng thật nhanh trở lại, bà chị không hề có ý định mặc thêm vải vóc lên người, còn bước ra khép lại cửa nhà chỉ còn hở ra đôi chút cho… có lệ.
Quay trở lại mâm cơm, thấy cậu em thường ngày hoạt bát vẫn còn đang cúi gầm mặt, lúng ta lúng túng thì không khỏi lại phì cười, lần này còn buông lời châm chọc:
- Sao thế Phong, bộ nhìn chị thấy ghê lắm sao mà cúi đầu hoài vậy?
- Dạ… Dạ không… Em… em…
Nga thấy Phong ấp úng lại cười khúc khích, sau một lúc thấy cũng không nên quá trớn bèn buông lời giải thích:
- Ở nhà chị thích mặc đồ nhẹ như này, suốt ngày trong xí nghiệp mặc mấy đồ bảo hộ nặng trịch rồi oải lắm. Chị coi em như em út trong nhà nên thoải mái, em cũng đừng ngại gì hết, nghen.
Phong nghe xong thì gật đầu, vâng dạ nhưng cũng chưa dám nhìn ngó lung tung. Suốt bữa ăn cứ mượn cu Bin làm tầm ngắm thế nhưng cũng nào tránh khỏi những phút giây đối mặt. Dần dà, chàng trai cũng đành đối mặt, cũng dần bình ổn tinh thần đối diện với da thịt người phụ nữ.
Với Nga thì cô vốn cũng không phải hạng đàn bà buông thả, thế nhưng tâm lý phụ nữ thì ai cũng thích mình được người khác ngắm nhìn. Nga biết rõ chàng trai trước mặt vốn bản tính thật thà, nhà cửa lại sáng trưng ngay trước mặt tiền, ắt hẳn không thể xảy ra điều gì nguy hiểm. Thế là ngay khi Phong đồng ý sang nhà dùng bữa, cô đã quyết định ăn mặc mát mẻ hơn một chút, vừa để chiêu đãi cảm ơn cậu chàng, vừa đong đo sức hấp dẫn của bản thân.
Xét về tuổi tác thì Nga cũng chỉ hơn Phong 2 tuổi, năm nay cô vừa tròn 26. Thời gian đầu khi mới sinh hạ cu Bin, Nga lúc nào cũng lo lắng, tự ti về dáng vóc, cũng tiêu không ít tiền thuốc thang, tẩm bổ. Không chỉ vậy, suốt cả năm qua ngày nào Nga cũng dành thời gian tập luyện từ Yoga đến Aerobic, đến hôm nay mới có lại chút tự tin.
Đón nhận những cái nhìn len lén của chàng trai trẻ, trong lòng Nga vừa thích thú vừa pha chút bồi hồi như được trở lại thuở thanh xuân. Trong suốt bữa cơm chiều hôm ấy, nụ cười dường như lúc nào cũng gắn lên môi người mẹ trẻ, thứ đã thiếu vắng khá lâu trên gương mặt đoan trang.