“Ting” - Thanh âm quen thuộc lại vang lên, thứ thanh âm mà chỉ trong vài phút qua, Phong đã nghe không dưới chục lần.
Bên trong thang máy, tốp người cuối cùng cũng đã vội vàng rời bước lao vào công việc, chỉ còn lại chàng trai từ đầu đã thu mình một góc. Cái không gian chật hẹp ấy vẫn còn đọng lại đủ thứ mùi hỗn hợp từ dầu gội, nước hoa, son phấn và đậm đặc nhất vẫn là… lăn nách.
Phong khịt khịt mũi, ngón tay vẫn giữ nút mở cửa, cố níu kéo thêm vài giây để chút không khí tự nhiên có cơ hội tràn vào. Vừa thả tay thì đã thấy từ xa một bóng dáng vội vàng đi tới trong lúc cánh cửa buồng thang thì cứ vô tình khép lại, chả quan tâm.
Theo phản xạ, chàng trai lại nhấn thật nhanh vào nút, vừa kịp để hoãn lại tiến trình. Bóng người kia cũng tiến đến nhanh hơn, thấy cửa lại mở ra thì mừng rỡ, chỉ là đang định chạy vào thì lại trở ngược ra như gặp quỷ.
- Cô có dùng thang không ạ? - Phong cau mày hỏi.
- Dạ… Dạ có… Nhưng mà… Thang máy đang đi lên.
Trước mắt Phong đang là một cô bé vóc người nhỏ nhắn, đầu cúi gầm nên cũng không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy trên đôi mắt là một cặp kính gọng hồng xinh xắn, mái tóc rẽ ngôi ngay ngắn, gọn gàng.
Phong cũng chẳng quan tâm là mấy, thứ đang làm anh chưng hửng đó là nơi này cũng chỉ cách tầng cao nhất - nơi anh muốn đến - 1 tầng lầu, sao lại có người rỗi hơi bước vào rồi lại trở ra chỉ vì chờ cho đúng chiều đi xuống. Thái độ nghiêm trang của cô bé làm Phong phải phì cười, không nhịn được nói:
- Cô cứ vào đi… bây giờ cũng không có ai cần cô nhường thang máy hết.
Mái đầu tròn xoe đang cúi gầm của cô gái trẻ liền ngúc ngoắc qua lại như đang kiểm chứng lời đề nghị của chàng trai xa lạ, rồi vẫn tư thế đó cô nàng lẽo đẽo bước vào, bộ dạng vội vã lén lút lại khiến Phong thêm một lần cười trộm.
Mấy giây ngắn ngủi cũng qua nhanh, tiếng “Ting” quen thuộc lại vang lên, Phong đã xách lấy giỏ đồ nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa. Đang định bước đi về nơi làm việc thì phía sau lại vang lên thanh âm trong trẻo, vội vàng:
- Dạ… Em cảm ơn nhiều ạ!
Phong theo phản xạ ngoái lại nhìn, vẫn kịp trông thấy động tác kính cẩn cúi đầu cảm tạ hết sức chân thành của cô gái trẻ. Đến lần này, anh đã không thể nhịn được, sặc cười phọt cả nước bọt ra ngoài, cũng may không ai trông thấy.
Niềm vui nho nhỏ đầu ngày làm tinh thần chàng trai thêm phấn chấn, giỏ đồ nghề nặng trịch một bên vai cũng dường như nhẹ đi đôi chút. Phong bước nhanh qua dãy hành lang, tiến đến buồng thang bộ, từ đây anh phải lên thêm một tầng lầu mới đến cửa ra sân thượng. Công việc của anh là nhân viên bảo trì kỹ thuật tòa nhà. ngoài trực đêm thì mỗi sáng anh phải kiểm tra một lượt toàn bộ hệ thống điện, nước, an ninh, chữa cháy… trước khi giao ca cho đồng nghiệp.
Vẫn như mọi ngày, Phong sẽ bắt đầu từ sân thượng, tranh thủ khi cái nắng đầu hôm còn chưa quá gắt, sau đó sẽ theo đường thang bộ kiểm tra tuần tự hết các tầng lầu. Công việc nghe qua thì đơn giản nhưng phải là dân trong nghề mới biết, mỗi giờ mỗi phút đều phát sinh những việc cần xử lý, cái bộ đàm giắt bên người lắm lúc cứ réo tên liên tục, đến nhức cả đầu. Phong lại là người thợ tháo vát nhất trong tổ trực, tinh thần trách nhiệm lại cao nên thường xuyên phải tăng ca hỗ trợ mấy người đồng nghiệp.
Cũng may hôm nay lại là một ngày yên ổn, từ sáng đến giờ chỉ có vài trục trặc nhỏ được báo lên và anh cũng đã dễ dàng xử lý. Nói vậy chứ lúc này Phong cũng đã mồ hôi nhễ nhại, hì hục thu dọn đồ đạc, bước ra từ phòng máy bơm ngập mùi kim loại, dầu nhớt bên dưới tầng hầm.
Khi anh trở lại phòng trực ban thì người của ca sáng cũng đã có mặt gần như đầy đủ, thấy Phong đến ai nấy đều vui vẻ đón chào, một người đàn ông đứng tuổi theo thói quen nói lớn:
- Hello… Ok hết chứ?
Phong đang bận điều chỉnh hơi thở nên cũng chỉ mỉm cười gật đầu đáp lại, giây lát sau mới nói:
- Dạ, ổn hết rồi chú Hải. Chỉ có cái vòi nước bồn rửa mặt ở tầng 8 bị hư, con có siết lại rồi nhưng chút chú cho người lên kiểm tra lại, với lại…
Phong kể qua một lượt những thứ lặt vặt cần điều chỉnh, thu dọn. Ngoại trừ chú Hải đang dụng tâm ghi nhớ thì mấy cậu nhân viên ai nấy cũng lắc đầu, lè lưỡi với sự kỹ lưỡng của anh. Đợi chàng trai nói xong, chú Hải mới quay sang trừng mắt, răn đe cấp dưới:
- Lè lưỡi cái gì, các cô các cậu phải cố gắng mà học hỏi cậu Phong, làm việc phải đến nơi đến chốn như thế mới có tiền đồ, chứ không phải suốt ngày tụm năm, tụm ba lè nhè, đòi hỏi.
Chú Hải còn đang định diễn thuyết thêm thì đám nhân viên đã xôn xao vâng dạ, ngữ điệu ra chiều ngoan ngoãn, nịnh nọt khiến ông cũng chẳng nói được tiếp lời nào. Phong cũng đã quá quen với cảnh tượng này nên cũng góp tiếng cười sang sảng, đánh mắt cho một anh đồng nghiệp. Anh chàng này cũng nhanh nhảu nhớ ra, vội nói:
- A… Nay sếp Hải uống gì? Cà phê sữa ít sữa như mọi ngày nhé. Con đi mua cho…
Chú Hải đang bực bội định quát tháo thì anh chàng này cũng quay sang Phong hỏi han:
- Phong, còn em uống gì không, để anh đi mua, anh mời.
Phong lúc này đã thu dọn xong đồ đạc, đứng dậy vác túi lên vai, cười đáp:
- Dạ thôi, em đi về ngủ, giờ uống thêm gì lại khó ngủ hơn. Em cảm ơn anh Nam nhé.
Nói rồi chàng trai chào tạm biệt mọi người, ai nấy cũng thuận thế kiếm chuyện rời đi khiến ông Hải cũng chỉ biết thở dài ngán ngẩm. Anh chàng tên Nam cũng xin đi ké xe Phong ra ngoài mua nước, cả hai vừa đi vừa vui vẻ chuyện trò, Nam cười nói:
- He he… May mà có em nhắc, không là cả đám còn bị nghe “tụng kinh” cả buổi.
- Hề hề… Có gì đâu anh. Mà thực ra chú Hải cũng chỉ muốn tốt cho anh em mình, chú ấy nhiều kinh nghiệm lại sống tình cảm, em cũng quý chú nhiều lắm.
- Haizz… Biết là vậy, khổ nỗi mỗi lần chú nổi hứng giảng bài là cả buổi trời, công việc dồn hết vào buổi chiều, tụi anh làm sấp mặt.
- He he… Mỗi người mỗi tính mà. Em hồi đầu mới vào cũng ớn nghe chú lắm, mà về sau đụng việc lại thấy quý mấy điều chú dạy, biết ơn không hết.
- Haizz… - Nam lại thở dài - phải chi anh cũng được “từ bị, hỉ xả” như em nhỉ. Mà em cũng hay thật, làm mệt cỡ nào cũng thấy em cười hềnh hệch, chả bao giờ thấy bực mình, cau có.
- Ha ha… - Phong lại cười sang sảng như minh chứng điều Nam vừa nói - Anh nói như em là thằng khùng vậy. Mà chắc do em đầu óc đơn giản, ít lo, ít nghĩ thôi anh… Ha ha…
- Thôi em đừng có khùng, còn làm việc gánh tụi anh nữa, không có em chắc chú Hải một ngày “niệm chú” 2, 3 chập là tụi anh điên theo mất… Ha ha…
Hai gã đàn ông cứ thế vừa đi vừa cười sằng sặc. Vừa dứt cơn, Nam như nhớ ra điều gì đó, nghiêm mặt hỏi:
- À Phong nè… Quên nữa, dạo này em trực đêm có thấy… ừm… điều gì kỳ lạ không?
Phong nghe qua liền khẩn trương, suy nghĩ kỹ càng rồi đáp:
- Dạ… Bữa giờ thì không? Sao vậy anh, bộ gần đây có thông báo trộm cắp gì hả?
- Không. Trộm cắp thì chú Hải đã thông báo ầm ầm cho anh em rồi. Chỉ là… dạo này anh nghe đồn, tòa nhà này có…
Nam ngập ngừng làm Phong càng thêm sốt ruột, vội hối thúc:
- Có gì anh, anh làm em lo quá.
Nam nhỏ giọng như sợ bị ai nghe thấy:
- Thì… có thứ đó đó…
- Thứ đó là cái gì? - Phong gắt giọng.
- Là thứ đó chứ gì… Trời ơi, không nói ra được.
Đầu óc Phong xoay chuyển, lập tức hiểu ra liền xác nhận:
- Thứ đó… Là có ma hả anh?
Nam giật nảy mình, vội chồm sang bịt mồm cậu em dại dột, mắt đảo quanh như sợ bị “thứ gì đó” phát hiện. Sắc mặt Nam nhăn lại, vội “dạy bảo” cậu em:
- Trời ơi, đừng có nói ra. Bộ em không biết nói vậy sẽ càng kéo thêm thứ đó tới bên mình sao hả?
Phong ú ớ đập đập vào bàn tay đã lạnh toát đang siết chặt miệng mình. Nam cũng vội buông tay, Phong ho vài tiếng rồi hồi đáp:
- Em không biết, bữa giờ cũng không thấy gì lạ cả. Mà không sao đâu anh, mình làm người lương thiện, sẽ không có gì đâu.
- Hừ… Để rồi xem, đừng nói anh không nhắc chú mày, nếu có gặp thì phải lập tức quay đầu bỏ chạy, tuyệt đối không được quay đầu nhìn lại, nhớ chưa?
Dáng vẻ, nét mặt của Nam vô cùng nghiêm túc khiến Phong cũng không dám coi thường, gật đầu lia lịa dù trong bụng vẫn cười thầm ông anh lớn đầu còn sợ mấy chuyện nhảm nhí. Thả Nam xuống ở hàng nước trước cửa công ty, Phong một mạch phóng thẳng về nhà trọ, tranh thủ nghỉ ngơi sau một ca làm mệt nhọc.