Hắn hoàn toàn không ý thức được thê tử đang nghĩ gì. Khi đi ngang qua một quầy bán bánh gạo nếp, nhớ đến món nàng thích, hắn liền dừng lại mua một phần.
“Chu đại nhân!”
Tiếng gọi trong trẻo của một nữ tử vang lên từ phía xa. Khương Tự Cấm thấy âm thanh lạ tai, nhưng rất nhanh đã nhận ra người ấy đang gọi Chu Du Kỳ.
Từ khi Chu Du Kỳ đỗ Thám Hoa lang, được vào Hàn Lâm Viện, giữ chức Chính thất phẩm Ứng Phụng, chuyên phụ trách biên soạn thư tịch, thì cũng coi như có chức có vị. Việc người khác gọi hắn một tiếng “đại nhân” cũng không phải là chuyện lạ.
Quả nhiên, Chu Du Kỳ lập tức ngẩng đầu, Khương Tự Cấm cũng theo ánh mắt hắn nhìn sang.
Một nữ tử mặc váy gấm màu vàng nhạt đang đứng cách đó không xa. Vừa thấy Chu Du Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt nàng ta lập tức sáng lên. Nàng kéo làn váy tiến lại, hoàn toàn xem nhẹ sự hiện diện của Khương Tự Cấm.
Vẻ thẹn thùng của thiếu nữ hoài xuân hiện rõ trên mặt, khiến Khương Tự Cấm không thể làm ngơ. Nàng nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn sang Chu Du Kỳ.
Tựa hồ cũng cảm nhận được không khí khác thường, Chu Du Kỳ không chút biểu cảm, liền đưa hộp bánh trong tay tới trước mặt nàng, nhẹ giọng:
“Phu nhân nếm thử xem bánh gạo này thế nào?”
Bước chân Tống An Vinh hơi khựng lại. Nàng thoáng ngập ngừng liếc nhìn Khương Tự Cấm, ánh mắt đầy dò xét. Khi ánh mắt chạm vào Khương Tự Cấm, nàng khẽ siết chặt khăn tay trong tay áo.
Tống An Vinh đã sống nhiều năm ở kinh thành, từng gặp không ít mỹ nhân. Thế nhưng khi đối mặt với Khương Tự Cấm, nàng vẫn khựng người một thoáng.
Nữ tử trước mặt e lệ nhìn nàng, váy lụa xanh đậm càng tôn lên nét nhu hòa, kín đáo. Vòng eo mảnh mai đến mức chỉ vừa khít tay nắm, cổ áo hé lộ một khoảng da thịt trắng nõn, đôi mắt hạnh lấp lánh như biết nói, khiến người đối diện bất giác thấy tự ti.
Giây lát sau, Tống An Vinh mới bừng tỉnh, trong đầu đột nhiên trống rỗng khi nhớ lại cách Chu Du Kỳ vừa xưng hô — “phu nhân”.
Chu Du Kỳ... đã có thê tử?
Vừa ý thức được điều này, sắc mặt Tống An Vinh thoáng cứng lại, một tia bối rối không dễ nhận thấy lướt qua gương mặt.
Chu Du Kỳ hoàn toàn không để ý đến biến chuyển cảm xúc của Tống An Vinh. Biết thê tử sẽ không hiểu lầm, hắn âm thầm nhẹ nhõm trong lòng. Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tống An Vinh, ôn hòa mà giữ khoảng cách:
“Tống cô nương gọi ta có chuyện gì vậy?”
Khương Tự Cấm khẽ mím môi, chỉ cảm thấy không khí quanh mình trở nên gượng gạo. Trong lòng không khỏi thầm than, Chu Du Kỳ đúng là... đầu óc đôi lúc cứ như khúc gỗ.
Nàng nhìn qua là biết Tống An Vinh có tình ý với hắn, vậy mà hắn lại chẳng nhận ra gì.
Tống An Vinh liếc nhìn Khương Tự Cấm một cái, trong lòng dậy lên muôn vàn suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, cũng không thất thố xác nhận thân phận của Khương Tự Cấm.
Nàng siết chặt khăn tay, mím môi nở một nụ cười duyên với Khương Tự Cấm:
“Thì ra là Chu phu nhân.”
Khương Tự Cấm nhẹ gật đầu đáp lại.
Chào hỏi xong, Tống An Vinh mới quay sang trả lời câu hỏi của Chu Du Kỳ, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Chỉ là tình cờ gặp được Chu đại nhân, nên muốn lên tiếng chào hỏi, không có chuyện gì quan trọng.”