Kết giao quan hệ, đâu nhất thiết phải dùng cách ấy?
Chu Du Kỳ có khuôn mặt tuấn tú, lúc này chỉ khẽ cụp mắt, nhẹ giọng nói:
“Ta cũng là tình cờ quen biết Dương An. Vì nắm lấy cơ hội đó, hôm qua ta mới không thể trở về sớm gặp nàng.”
Chu Du Kỳ là Thám Hoa lang, tất nhiên không phải kẻ dung tục. Giờ phút này, hắn hạ giọng giải thích, lại khiến Khương Tự Cấm cảm thấy nếu cứ tiếp tục giận dỗi thì chẳng khỏi quá vô tình.
“Huống chi, đã gặp được phu nhân với dung mạo khuynh thành ấy, lẽ nào còn có thể để mắt tới ai khác?”
Những lời này, Chu Du Kỳ nói ra không chút giả dối, hoàn toàn là lời từ tận đáy lòng.
Trong thời gian cùng Dương An uống rượu, quả thật Chu Du Kỳ không hề dây dưa với nữ nhân nào khác. Nhất là tối hôm qua, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến thê tử, nên mới lặng lẽ uống từng chén rượu, chuốc đến say mèm mới thôi.
Dù nghe vậy, Khương Tự Cấm cũng không thấy vui vẻ gì cho cam. Nàng dù luôn được khen là dung mạo khuynh thành, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý “núi cao còn có núi cao hơn”. Nghĩ vậy, nàng chỉ buồn bực khẽ hừ một tiếng.
Chu Du Kỳ lập tức nhận ra tâm ý của nàng, liền mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng rồi nói:
“Hôm nay ta được nghỉ tắm gội, lại đến kinh thành sớm hơn phu nhân, cũng coi như quen thuộc đôi chút. Để ta đưa nàng đi dạo một vòng nhé?”
Dù sao cũng là phu thê, lại thêm hắn đã nói rõ lý do, Khương Tự Cấm cũng không tiếp tục trách cứ.
Nàng chỉ nhỏ giọng dặn dò: “Về sau không được về muộn như thế nữa.”
Chu Du Kỳ lập tức gật đầu đồng ý.
Thấy dáng vẻ hắn ngoan ngoãn nghe lời, Khương Tự Cấm hơi mím môi. Thật ra nàng không thích người ta cái gì cũng hứa, đặc biệt là trong trường hợp chưa chắc đã làm được.
Thương nhân trọng chữ tín, nàng cũng vậy. Nếu không giữ chữ, sao có thể đúng hẹn gả vào Chu gia?
Nhưng không khí lúc này vừa phải, Khương Tự Cấm cũng không nói thêm gì nữa, xem như chuyện tối qua đã bỏ qua. Nàng đứng dậy, gọi người chuẩn bị xe ngựa.
Chu Du Kỳ tự mình chọn lấy áo choàng cho nàng, giọng dịu dàng:
“Hôm nay ngoài trời có gió, phu nhân vẫn nên khoác áo choàng.”
Sự chăm sóc tỉ mỉ ấy khiến chút bất mãn cuối cùng trong lòng Khương Tự Cấm cũng tan biến như khói mây.
Con người không ai hoàn hảo, nàng cũng đâu cần trách móc quá nặng nề.
Nàng bảo An Linh lấy áo choàng cho Chu Du Kỳ, ánh mắt hạnh lướt qua, giọng nhẹ nhàng trách móc:
“Sao không biết tự nhớ mang theo cho mình?”
Chu Du Kỳ cúi đầu bật cười.
Hắn nắm tay nàng, gương mặt tuấn tú, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên gương mặt nàng, giọng trầm thấp, dịu dàng:
“Phu nhân, ta rất nhớ nàng.”
Khương Tự Cấm chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, mím nhẹ môi dưới.
Kinh thành phồn hoa náo nhiệt, điều này Khương Tự Cấm vốn đã biết từ trước khi đến đây. Nhưng có nghe bao nhiêu lời đồn, cũng không bằng tận mắt chứng kiến.
Nàng vừa bước vào một tiệm trang sức, vừa hỏi giá, ánh mắt liền khẽ lóe lên.
So với Cù Châu vùng Giang Nam, giá cả ở kinh thành đúng là cao hơn hẳn, ít thì cũng hơn ba phần, riêng trang sức thì gần như gấp mấy lần.
Khó trách cửa hàng ở kinh thành luôn thu vào nhiều hơn các nơi khác. Trong lòng Khương Tự Cấm đã có một cái nhìn rõ ràng về giá cả nơi này, không khỏi hơi nhíu đôi mày đẹp.