Trong nhà có tỳ nữ nghe thấy liền đáp lời ngay: “Lão gia, phu nhân đang ở phòng thu chi.”
Nghe tới hai chữ “phòng thu chi”, Chu Du Kỳ không khỏi cảm thấy có chút chột dạ. Nghĩ cho cùng, mọi chi tiêu trong phủ, lớn nhỏ gì cũng đều là nhờ vào của hồi môn của Khương Tự Cấm.
Nhà người ta không đến nỗi phải trông vào của hồi môn của vợ để sống qua ngày, vậy mà hắn—một nam nhân, lại không lo nổi chuyện chi tiêu, chỉ biết tiêu mà không biết kiếm.
Đáy mắt Chu Du Kỳ thoáng tối lại.
Hắn không vội đi tìm Khương Tự Cấm, mà quay về nội thất rửa mặt súc miệng. Một lát sau, rèm châu trước cửa khẽ rung lên, như có ai vừa bước vào. Chu Du Kỳ ngẩng đầu, vừa vặn thấy một nữ nhân khom lưng bước qua tấm rèm.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy gấm màu xanh thẫm, tà váy vừa qua mắt cá chân, lộ ra đôi giày thêu nửa kín nửa hở. Trên mặt nàng có điểm chút phấn son, làn da trắng ngần càng nổi bật nét mềm mại. Đôi mắt hạnh trong veo lướt nhẹ qua hắn rồi lập tức nhìn sang hướng khác.
Sớm tối bên nhau hai năm, làm sao Chu Du Kỳ không nhận ra, nàng đang giận.
Nhà họ Khương tuy là thương hộ, nhưng ở Cù Châu lại là một danh tộc có tiếng. Khương Tự Cấm là con gái duy nhất của Khương gia, từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, lại sở hữu nhan sắc thoát tục như tiên giáng trần, khiến bao công tử quý tộc ở Cù Châu phải ngoái nhìn.
Chu Du Kỳ hiểu rõ trong lòng, nếu không nhờ trưởng bối hai bên sớm định sẵn hôn ước, hôn sự này sao có thể rơi vào tay hắn?
Cũng chính bởi hiểu rõ điểm ấy, nên từ trước tới nay, Chu Du Kỳ luôn đối đãi với Khương Tự Cấm hết mực cưng chiều, hiếm khi khiến nàng phật lòng.
Bình tâm mà nói, Chu Du Kỳ thực lòng vui mừng vì lấy được Khương Tự Cấm. Chính vì vậy, hắn lại càng cố gắng học hành, cần mẫn rèn luyện. Người ta vẫn nói, Khương Tự Cấm chịu gả cho hắn là vì giữ chữ tín và có lòng nhân hậu, rằng hắn không xứng với nàng. Càng nghe những lời như vậy, hắn lại càng muốn chứng minh: nàng lấy hắn, tuyệt đối sẽ không phải hối hận.
Chu Du Kỳ buông đồ vật trong tay, bước lên một bước định nắm lấy tay nàng, nhưng nàng lại lách người tránh đi.
Hắn khẽ cười khổ, hạ giọng nói:
“Phu nhân, nghe ta giải thích được không?”
Khương Tự Cấm nghiêng đầu đi, giọng lạnh lùng:
“Còn gì mà giải thích? Ta chỉ hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết hôm qua ta phải vào kinh sao?”
Chu Du Kỳ cứng họng, hồi lâu mới chỉ lặng lẽ gật đầu.
Chính cái gật đầu ấy khiến lửa giận trong lòng Khương Tự Cấm càng bùng lên. Nàng trừng mắt, giọng cao lên vài phần:
“Ngươi đã biết rõ, còn uống đến mức say khướt, thần trí không tỉnh táo mà trở về?”
Dù giọng nàng có phần gay gắt, nhưng với một người như nàng, kể cả lúc nổi giận cũng mang theo phong thái riêng, khiến người ta vừa bất đắc dĩ, vừa không nỡ trách móc.
Chu Du Kỳ lại đưa tay ra giữ nàng lại. Lần này Khương Tự Cấm tránh không kịp, để hắn bắt được. Nàng cắn nhẹ môi, khẽ hừ một tiếng, Chu Du Kỳ cũng không vòng vo nữa:
“Phu nhân.”
Hắn hạ giọng một cách nghiêm túc, buộc nàng phải lắng nghe.
“Hôm qua người đi cùng ta là con trai Lại Bộ thị lang.”
Một câu ngắn ngủi khiến đôi mày thanh tú của Khương Tự Cấm khẽ nhíu lại. Khương gia không phải tự nhiên mà phát đạt, việc làm ăn không thể thiếu việc giao hảo với quan lại. Chu Du Kỳ nói vậy khiến nàng lập tức ý thức được điều gì đó.