Khương Tự Cấm không vào theo, chỉ đứng ở sân, hít thở một chút cho tỉnh táo. An Linh thay nàng phủi nhẹ vạt áo, giọng khẽ oán trách:
“Cô gia sao lại như vậy, rõ ràng biết cô nương không ưa mùi rượu mà...”
Có lẽ chợt nhớ đến thân phận của mình, nàng nuốt phần còn lại của câu nói xuống.
Khương Tự Cấm không để tâm, chỉ lắng nghe tiếng động từ trong phòng vọng ra. Nàng đưa tay day trán, thấp giọng dặn Phụng Duyên:
“Đi hỏi thử xem, hôm nay lão gia... là cùng ai... ra ngoài.”
Nàng khẽ cau mày, cuối cùng vẫn chỉ dùng hai chữ mơ hồ “ra ngoài” để nói hết câu.
Phụng Duyên lĩnh mệnh, rời đi.
Khương Tự Cấm lại ở ngoài sân chờ thêm một lúc nữa, phải đến mười lăm phút sau mới bình ổn được tâm trạng. Nàng sai người nấu một bát canh giải rượu, lúc này mới quay lại phòng.
Chu Du Kỳ đã được hầu hạ rửa mặt sạch sẽ, đám tỳ nữ và gia nhân cũng đều lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh đến lạ. Chu Du Kỳ dựa người nằm trên giường, mùi rượu trên người cũng đã được tẩy sạch.
Hôm nay hắn bị chuốc không ít, dù trong đầu vẫn còn mơ hồ ý thức rằng phu nhân đang ở đây, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, không sao mở ra nổi.
Hắn cố gắng chống đỡ, muốn ngồi dậy, nhưng chỉ nhấc tay thôi cũng thấy kiệt sức. Vài lần cố gắng không thành, men say dần dần lấn át, cuối cùng hắn cũng thôi vùng vẫy, nhịp thở dần ổn định.
Lúc tỳ nữ bưng canh giải rượu tới, Khương Tự Cấm không nói một lời. Nàng chỉ nghiêng đầu, khẽ vẫy tay.
Tỳ nữ lập tức bước tới, cẩn thận đỡ Chu Du Kỳ, từng muỗng từng muỗng đút canh giải rượu, suốt cả quá trình không ai lên tiếng, chỉ có tiếng thìa va nhẹ vào thành bát.
Khi mọi người lui ra hết, An Linh ngẩng đầu nhìn Khương Tự Cấm, khẽ nói:
“Cô nương, canh giờ cũng đã muộn, người nên nghỉ ngơi thôi.”
Thân thể Khương Tự Cấm đúng là đã rã rời, nhưng trong lòng lại chẳng còn chút buồn ngủ nào. Đối mặt với ánh mắt đầy lo lắng của An Linh, nàng chỉ rầu rĩ đáp khẽ một tiếng, rồi im lặng không nói gì thêm.
An Linh hầu hạ nàng cởi áo ngoài. Tháng Năm, tiết trời đã bắt đầu oi bức, Khương Tự Cấm chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh. Lúc lên giường, Chu Du Kỳ đã nằm bên ngoài, nàng chỉ có thể men theo mép giường, khẽ lách qua người hắn để nằm vào bên trong.
Khương Tự Cấm vốn đã thấy khó chịu trong lòng, lúc lướt qua Chu Du Kỳ, rốt cuộc không nhịn được, khẽ đá hắn một cái.
An Linh nhìn thấy nhưng giả vờ như không thấy gì.
Trong phòng ngủ, ánh nến đã tắt, chỉ còn ánh trăng nhạt xuyên qua khe cửa sổ rọi vào. Nàng và Chu Du Kỳ chung chăn gối đã hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thực sự thấm thía thế nào là "đồng sàng dị mộng".
Nàng nhắm mắt lại, rất lâu vẫn không sao ngủ được. Cuối cùng, nàng quay người, đưa lưng về phía Chu Du Kỳ, thân hình mảnh mai, lại cố nép sát vào mép giường, lưng dán hẳn vào vách tường.
…
Hôm sau được nghỉ để tắm gội. Khi Chu Du Kỳ tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Khương Tự Cấm dậy sớm hơn hắn, nhưng cả đêm ngủ không yên giấc, trong lòng cất giấu quá nhiều tâm sự.
Chu Du Kỳ vừa mở mắt, ký ức tối qua lập tức ùa về khiến hắn không khỏi cảm thấy hối hận. Hắn vội vã xoay người xuống giường, khoác thêm áo ngoài rồi bước ra khỏi phòng. Việc đầu tiên là cất tiếng gọi: