“Chu mỗ và phu nhân còn có việc, xin phép cáo lui trước.”
Đường phố xung quanh người qua lại đông đúc, khá chật chội. Vừa thấy có người sắp đi sát bên cạnh Khương Tự Cấm, Chu Du Kỳ liền đưa tay che chắn, bảo vệ nàng khỏi va chạm.
Tống An Vinh thu hết những cử chỉ ấy vào đáy mắt, ánh mắt tối đi đôi chút, nhưng vẫn mỉm cười:
“Chu đại nhân cứ tự nhiên.”
Mãi đến khi Chu Du Kỳ che chắn cho nàng rời đi, suốt quá trình ấy, Khương Tự Cấm không nói một lời, cũng không xen vào cuộc trò chuyện giữa hắn và Tống An Vinh, hoàn toàn để mặc cho họ đối đáp.
Chờ hai người rời đi, Tống An Vinh nhìn theo bóng lưng họ, tay càng siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay.
Tỳ nữ Liễu Oanh nhìn nàng, có chút lo lắng:
“Cô nương…”
Trên gương mặt từng rạng rỡ tươi cười của Tống An Vinh, giờ đây chẳng còn lại chút sắc thái nào. Nàng lạnh mặt, cắn răng, hạ giọng:
“Gọi gì mà gọi.”
Liễu Oanh lập tức im bặt.
Nàng biết rõ vì sao cô nương nhà mình lại buồn bực như vậy. Nửa tháng trước, khi Chu đại nhân vừa đỗ Thám Hoa lang, cô nương cùng nhóm bạn tốt đang uống trà ở Tụng Nhã Lâu. Từ lầu hai nhìn xuống qua cửa sổ, vừa khéo thấy ba người Trạng Nguyên lang, Bảng Nhãn lang và Thám Hoa lang đang cùng nhau dạo phố.
Chu đại nhân với dung mạo tuấn tú, thanh nhã khiến ai nấy đều ngẩn ngơ. Không biết là ai buột miệng khen một câu, cô nương liền bị hút mắt vào.
Đáng nói là, đúng lúc đó, cô nương tiện tay ném một đóa hoa xuống — và Chu đại nhân lại đưa tay đỡ lấy.
Có lẽ hôm ấy xuân phong dịu dàng, cũng có thể là lòng nàng xao động sẵn, nên liền khắc ghi bóng hình hắn.
Phu mẫu biết chuyện, nhưng cũng không ngăn cản gì, điều này lại khiến nàng càng thêm nuôi hy vọng.
Mà ở chốn kinh thành này, nếu cô nương đã có tâm, muốn gặp lại một người, vốn dĩ chẳng khó.
Chu đại nhân vốn là người ôn hòa, dịu dàng, dù giữ lễ mà giữ khoảng cách, lại càng vì thế mà thêm phần hấp dẫn. Ở chốn kinh thành này, chẳng có gì là không truyền ra ngoài, chuyện tiểu thư nhà Tống thượng thư để mắt tới Thám Hoa lang sớm đã không còn là bí mật với một vài người.
Tiểu thư cũng như đang đặt cược danh dự của mình, tự mình ra mặt thử lòng Chu đại nhân. Giờ đột nhiên biết được hắn đã có thê tử, có thể tưởng tượng nàng nhất định rất khó chấp nhận, huống hồ xưa nay nàng luôn kiêu ngạo, chuyện này chẳng khác gì một đòn giáng mạnh vào thể diện.
Liễu Oanh không dám chọc giận nàng vào lúc này, chỉ im lặng không nói gì.
Tống An Vinh quay đầu nhìn lại, bóng dáng phu thê Chu Du Kỳ đã không còn thấy đâu. Nàng hít sâu một hơi, gằn giọng:
“Hồi phủ!”
…
Về phần Khương Tự Cấm và Chu Du Kỳ, họ hoàn toàn không biết gì về tâm tư rối bời của Tống An Vinh. Chu Du Kỳ đưa nàng vào một tửu lầu, vừa mới bước vào phòng, Khương Tự Cấm còn đang nghĩ về chuyện giá cả đắt đỏ ở kinh thành, thì bỗng nghe hắn khẽ nhíu mày, hạ giọng:
“Phu nhân, ta và nàng ấy không có gì cả.”
Lời giải thích bất ngờ khiến mạch suy nghĩ của Khương Tự Cấm bị cắt đứt.
Nàng ngẩn người một thoáng, rồi rất nhanh lấy lại tinh thần.
Khương Tự Cấm chợt nhận ra, thì ra Chu Du Kỳ không phải không hiểu tâm tư của Tống An Vinh, chỉ là giả vờ như không biết mà thôi.