Giá Như Chưa Quen Nhau Trước Khi Gả

Chương 20

Trước Sau

break
Chu Du Kỳ trở về phủ thì trời đã tối mịt, cả phủ đệ chìm trong bóng tối, không một ngọn đèn được lưu lại chờ hắn.

Hắn khẽ cau mày, có phần bất ngờ. Trước đây, dẫu muộn đến đâu, Khương Tự Cấm cũng luôn sai người chừa sẵn một ngọn đèn, hoặc cho người đứng ngoài cửa đợi hắn về. Vậy mà hôm nay, tất cả đều im lìm, không còn chút ấm áp nào quen thuộc.

Khương Tự Cấm tính tình vốn ôn hòa, nhưng đôi khi cũng sẽ giận dỗi. Là con gái cưng được nuông chiều trong nhà, sao lại chẳng có chút tính khí tiểu thư?

Trên người Chu Du Kỳ còn phảng phất mùi rượu. Dù đã cố kìm chế không uống nhiều, nhưng một khi đã bước chân vào nơi đó, muốn tránh cũng chẳng dễ dàng.

An Linh vẫn chưa ngủ, đang thu dọn trong phòng ngoài. Nghe thấy tiếng động, nàng lập tức chạy ra xem. Vừa trông thấy Chu Du Kỳ, trong lòng không khỏi có chút chán ghét, nhưng vẫn bước đến chào:

“Lão gia đã về.”

Giọng nàng hạ thấp, không muốn đánh thức cô nương đang nghỉ trong phòng.

Chu Du Kỳ nhìn quanh trong nhà, không kìm được mà hỏi:

“Hôm nay phu nhân sao vậy?”

An Linh nghe hắn còn nhớ hỏi đến cô nương, trong lòng cũng dịu lại phần nào, bèn kể lại chuyện hôm nay Khương Tự Cấm bị dính mưa cho hắn nghe.

Chu Du Kỳ nghe nàng nói Khương Tự Cấm về phủ mà không thấy hắn, trong lòng thoáng nghẹn lại, cảm thấy hơi khổ sở, cũng dâng lên chút xót xa và hối hận. Hắn không vào đánh thức nàng, chỉ thấp giọng dặn dò:

“Chăm sóc cô nương cho tốt.”

An Linh nghe vậy chỉ khẽ cong môi, suýt nữa không nhịn được mà buông lời oán trách.

Không cần hắn dặn thì trong phủ cũng chẳng ai dám chậm trễ với cô nương, bởi toàn bộ hạ nhân nơi này đều là người bên nhà nàng mang tới.

Chỉ nói cho hay ho, chứ nếu thật lòng quan tâm, chẳng bằng dành chút thời gian mà ở bên cô nương nhiều hơn.

Trời đã khuya, bóng đêm dày đặc, Chu Du Kỳ không thấy vẻ mặt lạnh nhạt của An Linh. Hắn sai người múc nước, tắm rửa thật sạch mùi rượu, rồi mới bước vào nội thất.

Cùng thời điểm đó, trong Bùi phủ.

Vệ Bách đặt bản điều tra lên bàn trước mặt chủ tử, liếc nhìn sắc mặt người kia rồi không nhịn được mở lời:

“Nàng từng… gả chồng rồi.”

Ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối. Nam nhân cúi đầu, một nửa gương mặt giấu trong bóng tối, khiến người ta không sao đoán được tâm tư hắn lúc này.

Chỉ biết, thư phòng lúc ấy, một khoảng im lặng kéo dài đến mức khác thường.


Cuối cùng, Khương Tự Cấm không đến được thôn trang như dự định.

Nguyên do là bởi có người đưa đến phủ Chu một phong thiệp mời.

Thiệp mời đến từ phủ Quận chúa.


Khương Tự Cấm cụp mắt nhìn tấm thiệp có đóng dấu của phủ Quận chúa, trong lòng thoáng ngỡ ngàng. Nàng mới chân ướt chân ráo tới kinh thành, chưa từng có chút giao tình nào với Quận chúa, cớ sao Chiêu Dương Quận chúa lại gửi thiệp mời cho nàng?

Nhắc đến Chiêu Dương Quận chúa, nàng xuất thân từ phủ Hiền Vương. Hiền Vương là đệ thập tam của Tiên đế, cũng là vị hoàng tử duy nhất còn sống sau khi Tiên đế đăng cơ. Dù phủ Hiền Vương vẫn luôn giữ mình, ít khi can dự triều chính, lại không có căn cơ vững chắc trong triều, nhưng vị Chiêu Dương Quận chúa này lại được người người đặc biệt kính trọng.

Lý do rất đơn giản — mẹ đẻ của Chiêu Dương Quận chúa họ Cố.

Mẹ đẻ của Bùi Sơ Uấn… cũng mang họ Cố.

Hiện tại, Bùi Sơ Uấn đang nắm giữ triều chính, với mối liên hệ đặc biệt như thế, chẳng ai dám chậm trễ hay vô lễ với Chiêu Dương Quận chúa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc