Giá Như Chưa Quen Nhau Trước Khi Gả

Chương 19

Trước Sau

break
“Cô nương, người sao thế?”

Khương Tự Cấm bắt gặp ánh mắt lo lắng của An Linh, theo phản xạ phủ nhận:

“Không sao cả.”

Nàng chỉ là không nhịn được mà nghĩ tới cảnh tượng trong đình hóng gió. Rõ ràng nàng chẳng làm gì sai, nhưng cứ nhớ đến ánh mắt của nam nhân ấy khi dừng lại trên người nàng, nàng lại có linh cảm bất an, như thể mình đã vô tình chọc phải một rắc rối lớn.

Khương Tự Cấm khẽ mím môi, trong lòng mông lung, không biết có nên hối hận vì đã đến chùa Thu Tĩnh chuyến này hay không.


Trở về phủ, trời đã về chiều. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng mặt đất, sắc trời dần ngả tối, vậy mà Chu Du Kỳ vẫn chưa trở về.

Chính viện yên ắng, chỉ có vài tỳ nữ lặng lẽ chờ đợi.

Khương Tự Cấm trong lòng hỗn loạn, nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống vắng thì cảm giác rối bời ấy cũng dần lắng xuống. Nàng khẽ siết lấy chiếc khăn tay trong tay, đôi mắt hạnh khẽ ánh lên nét buồn khó giấu.

Đã lâu rồi nàng không trò chuyện với Chu Du Kỳ.

Hắn đi sớm về muộn, thời gian ở trong phủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, dường như nơi đây đối với hắn chỉ là chốn ghé chân qua loa.

An Linh và Phụng Duyên trông thấy vẻ trầm mặc của cô nương mà không khỏi xót xa. Hai người liếc nhau, không biết nên mở lời thế nào để an ủi. Một lúc sau, An Linh mới nhỏ giọng nói:

“Cô nương, nô tỳ bảo Tiểu Xuân nấu canh gừng rồi. Một lát nữa người uống cho ấm bụng, đuổi hàn kẻo cảm lạnh.”

Khương Tự Cấm chỉ khe khẽ đáp một tiếng, giọng nhỏ nhẹ mà buồn bã.

An Linh càng thương nàng hơn, nghĩ mãi mới tìm ra chuyện gì đó để dời sự chú ý của cô nương:

“Cửa hàng thì chúng ta đi qua cả rồi, nhưng thôn trang lão gia mua ở vùng ngoại ô vẫn chưa đến lần nào. Cô nương vẫn thích ăn đào mà, hay là mai chúng ta ra đó hái một chuyến?”

Khương Tự Cấm vốn là người thích náo nhiệt, ở quê nhà Cù Châu có bao bạn bè thân thiết, thiệp mời ra ngoài không lúc nào thiếu. Vậy mà kể từ khi theo Chu Du Kỳ đến kinh thành, chẳng ai biết nàng, càng chẳng có mấy ai ngó ngàng tới.

Cả ngày quanh quẩn trong phủ, không phải không buồn — nhất là khi người nên bầu bạn với nàng lại suốt ngày vắng bóng, khiến nàng càng thêm đơn độc.

Nghe An Linh nhắc đến chuyện đi chơi, Khương Tự Cấm khẽ thở dài một hơi, ánh mắt rũ xuống, rồi chầm chậm gật đầu.

Nàng không vạch trần chuyện An Linh nói thật ra chẳng rõ trong thôn trang có trồng đào hay không, chỉ xem như một cơ hội để ra ngoài giải sầu.

Cùng là ở trong nhà, vậy mà nàng lại thấy ở kinh thành còn tù túng hơn ở Cù Châu gấp bội. Trời đất xa lạ, không người thân thích, không giao du… Nàng có cảm giác như mình bị nhốt trong một chiếc hộp kín — không khí càng lúc càng cạn.

Canh gừng được mang lên rất nhanh, cùng lúc đó, bữa tối cũng được dọn đến.

Khương Tự Cấm dùng bữa một mình, ăn chẳng thấy ngon miệng. Nàng chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, không động đến nữa. An Linh muốn khuyên nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Trong lòng An Linh âm thầm oán trách cô gia — nếu không có thời gian để bầu bạn cùng cô nương, thì cần gì lúc này lại đưa nàng đến kinh thành?

Chờ khi bận rộn xong xuôi, đón cô nương sau chẳng được sao?

Khương Tự Cấm dùng xong bữa tối, liền cho người dọn dẹp rồi đi rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi. Người vẫn còn chút khó chịu vì dầm mưa, nàng cũng không mong chờ gì chuyện ai đó sẽ trở về nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc