Thế nhưng, trái với sự hào hứng của An Linh, Khương Tự Cấm lại mệt đến mức hơi thở dồn dập, trán lấm tấm những giọt mồ hôi lóng lánh như hạt châu. Thấy vậy, An Linh liền hối hận, tự trách mình:
“Tất cả là do nô tỳ suy nghĩ không chu toàn…”
Chưa đợi Khương Tự Cấm đáp lời, thì trời đang nắng chang chang bỗng đổ mưa ào ạt, từng hạt mưa nặng trĩu rơi lộp bộp xuống, đập thẳng vào người hai người khiến họ đứng sững, mặt mũi ngơ ngác. An Linh cuống quýt che cho cô nương, miệng không ngừng kêu khổ:
“Sớm biết vậy thì đã không để cô nương lên đây rồi!”
Khương Tự Cấm bị nàng chọc cười – loại chuyện này ai mà lường trước được?
Mưa rơi mỗi lúc một dữ dội, hạt lớn táp vào da đau rát. Chẳng mấy chốc, tóc nàng đã ướt sũng, người trở nên nhếch nhác. An Linh cuống quýt đảo mắt nhìn quanh, vừa thấy một gian đình hóng gió phía trước, mắt sáng rỡ lên:
“Cô nương, mau! Có đình hóng gió!”
Nghe vậy, Khương Tự Cấm không do dự, nhanh chóng cùng nàng chạy vào trú mưa.
Vào được trong đình, Khương Tự Cấm còn đỡ, nhưng An Linh đã ướt như chuột lột. Nhìn trận mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, An Linh cắn môi:
“Cô nương, người ở lại đây chờ, nô tỳ đi lấy dù.”
Khương Tự Cấm khẽ nhíu mày, định từ chối.
An Linh đã lên tiếng trước: “Nô tỳ ướt cả rồi, ướt thêm chút nữa cũng không sao. Để nô tỳ sớm lấy dù quay lại đón người, rồi còn về tắm nước nóng mới là quan trọng. Cứ mặc đồ ướt chờ mãi thế này, dễ nhiễm lạnh lắm.”
Nói rồi, nàng dặn dò kỹ lưỡng:
“Cô nương ngàn vạn lần đừng đi đâu, cứ ở đây chờ nô tỳ quay lại!”
Đình hóng gió bốn phía trống trải, gió lùa tứ phía. An Linh vừa rời đi, trong đình chỉ còn lại một mình Khương Tự Cấm. Gió lạnh thổi qua khiến nàng khẽ rùng mình, hai má trắng bệch.
Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên. Giữa màn mưa dày đặc, tiếng bước chân kia vẫn đều đều vang vọng, không nhanh không chậm. Khương Tự Cấm theo bản năng quay đầu lại.
Một người xuất hiện.
Ánh mắt hắn chạm phải nàng. Bốn mắt giao nhau.
Hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng lại lạnh lẽo nghiêm nghị như dao sắc, khiến người ta không dám đối diện lâu. Cuối cùng, ánh mắt ấy dừng lại trên người nàng, thoáng chững lại một chút.
Xung quanh bỗng như ngưng đọng, tĩnh lặng lạ thường giữa màn mưa nặng hạt.
Mưa vẫn không ngừng trút xuống, nện lộp bộp trên mái ngói đình hóng gió, men theo mái chảy xuống từng giọt, tí tách rơi xuống mặt đất. Giọt mưa đập vào lan can đá phát ra tiếng vang trong trẻo. Dù đang là buổi trưa, nhưng trời lại tối sầm như chạng vạng, những vệt mưa xám đục mang theo sắc trời ảm đạm như phủ lên tất cả một lớp u buồn.
Người kia không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Ánh mắt dừng lại trên người Khương Tự Cấm hồi lâu khiến tim nàng đập thình thịch liên hồi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Như thể bản năng phát hiện ra điều gì nguy hiểm, nàng vội vã dời ánh mắt đi, hai tay nắm chặt, thân thể khẽ cứng lại, bất giác lộ ra một dáng vẻ cảnh giác kín đáo.
Dù không nhìn thấy bản thân lúc này trông ra sao, nàng cũng thừa biết mình chắc hẳn đang vô cùng chật vật.
Mưa rơi quá đỗi dữ dội, nước vẫn còn lăn dài trên người nàng. Tóc đen ướt sũng, ngọc trâm trên đầu đã lỏng, vài lọn tóc xõa xuống vai, ướt đẫm. Khương Tự Cấm khẽ nhích người, cố giấu đi lớp xiêm y ướt sũng đang dán sát vào thân, không để lộ ra trước mắt người ngoài.