Sáng ra, Chu Du Kỳ lại tỏ ra cẩn thận lấy lòng, khiến người ta muốn giận cũng không được, mà không giận thì trong lòng vẫn chẳng yên. Cuối cùng, Khương Tự Cấm cũng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn vương chút cảm xúc khó gọi thành tên – mơ hồ, âm ỉ, mà chẳng dễ dàng xua tan.
Xe ngựa rời khỏi cổng thành, một đường thẳng hướng đến chùa Thu Tĩnh – ngôi chùa nổi danh linh thiêng.
Chùa Thu Tĩnh có 99 bậc thang, nghe nói đó là thử thách cho người đến cầu duyên, xem lòng thành ra sao. Dù sau núi có con đường nhỏ dành cho kiệu, người ta vẫn chọn dừng xe dưới chân bậc thang, đi bộ lên.
Khách hành hương đến chùa đông vô kể – người thì áo quần mộc mạc, người lại ăn vận lụa là gấm vóc. Dù Khương Tự Cấm ăn mặc giản dị, không mấy nổi bật giữa đám đông, nhưng khi nàng vừa bước xuống xe ngựa, vẫn khiến không ít người phải ngoái đầu nhìn lại.
Nữ tử được thị nữ cẩn trọng che chắn, nhẹ nhàng cúi đầu, mọi người chỉ thấy được chiếc cằm trắng nõn thanh tú. Mãi đến khi nàng ngẩng đôi mắt hạnh lên, dung nhan mới hiện rõ trong tầm mắt – nàng quả thực xinh đẹp tuyệt trần: mày liễu, mắt hạnh, má phấn da đào, chiếc cằm thon thả, hai má đầy đặn mà mềm mại, trên mặt phủ một lớp phấn mỏng nhàn nhạt, càng tôn lên vẻ dịu dàng thanh khiết.
Trời sắp sang tháng Sáu, nắng đã bắt đầu gay gắt. An Linh cẩn thận bung một chiếc dù giấy tám cánh, nhẹ nhàng che đi dung nhan rạng rỡ của cô nương, giấu dưới làn khói mỏng từ tán dù phơn phớt.
Khi nữ tử bước lên bậc thang, có người lúc này mới dần dần hoàn hồn sau khoảnh khắc kinh diễm, lại có người tiếc nuối thở dài:
“Đáng tiếc…”
Hắn không nói rõ vì sao tiếc, nhưng cũng có người chợt nhớ ra búi tóc kiểu phụ nhân trên đầu nàng, lập tức hiểu được ý tứ kia – tiếc rằng mỹ nhân như vậy, đã có phu quân.
Không rõ người khác nghĩ gì, An Linh vẫn dìu cô nương bước từng bước lên trên. Khi vào đến chính điện, vì các nàng đến khá sớm nên trong điện chưa có nhiều người. Họ tìm được đệm hương bồ, nghiêm trang quỳ xuống thành tâm khấn nguyện. Sau đó, lại tìm trụ trì để dâng dầu hương và công đức.
Chờ mọi nghi lễ hoàn tất, trong điện cũng bắt đầu đông người, Khương Tự Cấm liền theo dòng người ra khỏi đại điện.
Sân sau vắng vẻ hơn nhiều, An Linh vui vẻ nói:
“Nghe nói phía sau chùa có một vạt hoa hải đường rất đẹp, không biết giờ có còn nở không. Cô nương, đã đến đây rồi, chi bằng ta đi xem thử?”
Khương Tự Cấm đây là lần đầu đến chùa Thu Tĩnh, từ lúc lên kinh đến nay cũng chưa có dịp nào thong thả thư giãn. Nay nghe vậy, nàng cũng không nỡ lỡ dịp, lập tức gật đầu đồng ý, mắt hạnh cong cong, dịu dàng hỏi Phụng Duyên:
“Ngươi có muốn cùng đi không?”
Phụng Duyên xưa nay chẳng mấy hứng thú với chuyện ngắm hoa dạo cảnh, bảo hắn đi xem hoa chẳng khác nào bắt hắn chịu khổ. Hắn vội xua tay từ chối:
“Ta ở lại chuẩn bị cơm chay cho cô nương.”
Giờ cũng đã gần trưa, từ kinh thành tới chùa Thu Tĩnh mất hơn một canh giờ, dĩ nhiên phải lưu lại dùng bữa.
Khương Tự Cấm không ép, chỉ gật đầu rồi cùng An Linh rời đi.
Sau núi râm mát, bóng cây phủ kín, An Linh cũng không bung dù nữa mà để lại cho Phụng Duyên. Dọc đường toàn là rặng trúc xanh mướt, giữa đường có vài chiếc ghế đá cho khách hành hương nghỉ chân, nhưng hai người vì muốn đến vườn hoa hải đường nên không dừng lại.