Người kia tiến lên một bước, hoàn toàn bước vào trong đình.
Kỳ thực đình hóng gió không hề nhỏ, nhưng sau khi hắn bước vào, không hiểu sao lại mang đến một cảm giác chật chội, nặng nề.
Khương Tự Cấm cụp mắt, môi mím lại. Rõ ràng người kia chẳng làm gì cả, chỉ là dừng mắt trên người nàng, nhưng ánh nhìn ấy chậm rãi, lạnh lẽo, lại mang theo uy áp vô hình khiến người ta bất giác muốn lùi bước.
Nhưng nàng không lùi. Nếu lùi, sẽ càng khiến tình hình thêm lúng túng, gượng gạo.
Một giọt nước mưa từ gò má nàng chảy xuống, nàng cũng chẳng buồn lau đi. Tay áo đã ướt, khăn tay trong tay cũng sũng nước, có lau cũng vô ích.
Đột nhiên, một chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt nàng.
Khương Tự Cấm cắn môi, ngẩn ra.
Nàng vốn không dám nhìn thẳng hắn, nhưng vẫn lờ mờ thấy người kia mặc y phục gấm đen tuyền, dệt hoa văn ẩn tinh xảo. Nhà nàng làm nghề buôn vải, dù không nhìn kỹ, cũng đủ để nhận ra chất vải ấy vô cùng quý giá – đủ để hiểu thân phận người này không hề tầm thường.
Nàng một chút cũng không muốn dây dưa với hạng người như thế, nhất là trong hoàn cảnh thế này.
Bàn tay đưa khăn cho nàng – ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng. Thấy nàng mãi không nhận, hắn cuối cùng cũng cất giọng:
“Cầm đi.”
Giọng nói bình thản, không cao không thấp, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta theo bản năng nghe theo.
Mưa vẫn rơi không ngớt, từng hạt nện lên mái đình vang lên bùm bùm, như phủ lên không gian một tầng cảm xúc mơ hồ khó tả.
Bùi Sơ Uấn ngẩng đầu, ánh mắt khẽ quét về phía nữ tử đứng cách đó không xa. Nàng rõ ràng đang hoảng hốt, nhưng lại cố kìm nén, mi mắt khẽ run, xiêm y ướt sũng bám sát vào thân, mơ hồ hiện ra đường cong thanh tú. Giọt nước đọng trên đầu vai nàng chần chừ chẳng chịu rơi, khẽ khàng bám vào lớp lụa mỏng, đẹp đến mê hoặc, mà nàng – lại không hề hay biết.
Khương Tự Cấm khẽ cắn môi, không nhận lấy, giọng nói dịu nhẹ:
“Đa tạ công tử có lòng, nhưng ta không dám nhận vật của công tử, e làm bẩn nó.”
Bùi Sơ Uấn rõ ràng không chấp nhận được sự từ chối của nàng.
Ánh mắt hắn quá mức thản nhiên, như thể không cần lời nói cũng khiến người ta hiểu rõ tấm lòng, khiến cả gian đình cũng như chao đảo đôi chút. Trong lòng Khương Tự Cấm dấy lên một cơn hoảng loạn, nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, sợ nhìn thấy điều gì đó, chỉ đành hấp tấp cúi đầu né tránh.
Một sự im lặng đầy mâu thuẫn.
Bùi Sơ Uấn nhìn thấu điều ấy, nhưng hắn cũng không vội.
Thế nhưng khi thấy nữ tử trước mắt như chỉ mong chạy trốn, ánh nhìn trong mắt hắn khẽ nhạt đi, rồi lại tối lại một cách mơ hồ. Hắn đẩy chiếc khăn tay về phía trước một tấc:
“Đừng để nhiễm lạnh.”
Giọng điệu vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như họ không phải người xa lạ, sự quan tâm ấy tự nhiên đến kỳ lạ.
Chỉ vài lời đơn giản, lại khiến lòng người rối bời.
Khương Tự Cấm hiểu rõ hắn sẽ không cho nàng cơ hội từ chối chiếc khăn ấy. Trước nay nàng chưa từng bị ai ép buộc như vậy, bất giác cắn môi, hồi lâu sau mới vươn tay nhận lấy khăn, giọng nói có phần xa cách:
“Đa tạ công tử.”
So với lúc nãy, giọng điệu đã bớt lạnh lùng hơn.