Gen Z Tại Tu Tiên Giới

Chương 9 : Bụng làm…Dạ chịu

Trước Sau

break

Chương 9 : Bụng làm…Dạ chịu

Ở một góc bìa rừng Thanh Trúc Sơn, năm tên thổ phỉ khom lưng khiêng theo một cái xác, lặng lẽ tiến về một phía. Không lâu sau, toán người nam tử đầu trọc còn lại cũng trở về.

Nhóm thổ phỉ được một võ giả thuộc Hắc Sa Bang dẫn đầu, hắn tên là Triệu Tuấn. Sau khi thấy chỉ có một nhóm 5 người trở về thì trong lòng hắn thoáng dâng lên một nỗi bất an. Vốn dĩ, hắn ỷ vào việc đám thiếu niên kia non nớt, không dám phản kháng, nên mới ung dung giao cho thuộc hạ truy sát. Trong số đó còn có thân đệ đệ hắn, chính là Triệu Khang, bây giờ lại chẳng thấy tung tích.

Chưa kịp đứng lại, nhóm năm người đã nghe Triệu Tuấn gầm thét:

“Bọn người Tiểu Khang đâu? Sao hắn còn chưa trở về?”

Vốn nhóm thổ phỉ bọn họ cũng không nên hoạt động gần thành đến vậy. Nhưng Triệu Tuấn vì muốn dâng thêm cống hiến cho bang phái, đổi lấy việc thăng chức cho em trai lên làm đầu mục, lĩnh được bí tịch võ công, nên mới bất chấp cầu phú quý trong nguy hiểm.

Khi biết nhóm người Dần Cửu bán lợn chỉ được có 50 lượng bạc hắn vẫn quyết định cướp. Số vũ khí quân dụng bọn hắn có được vốn từ phía bang phái cấp cho, biết là vũ khí quân dụng nên bọn thổ phỉ hành động rất gọn lẹ, tránh để lại dấu vết. Nhưng là hằng ngày đi cạnh bờ sông nào có không ướt giày đạo lý. Chỉ không ngờ cái ngày này lại đến nhanh như vậy.

Càng tiến lại gần, sắc mặt Triệu Tuấn càng trầm xuống. Hắn liếc phía sau đám đàn em, thấy hai kẻ đang khiêng một thân người bất động. Trong lòng lập tức cảm thấy một tia điềm xấu.

Cái lão đầu kia tuy có tuổi nhưng thân thủ nhanh nhẹn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, rõ ràng là cái nhân sĩ giang hồ máu mặt, lại cam tâm làm thợ săn ở cái thôn chim không thèm ị. 

Hắn vốn cho rằng nhóm người Dần Cửu săn được lợn to là do người đông cộng thêm vận khí, lần trước vào thành có tận mười tám người. Lúc đàn em hắn thông báo đến thì chưa tập hợp nhân số đông đủ nên không thể chặn giết trên đường, mà đệ đệ hắn là Triệu Khang thì nghĩ ra cách đợi bọn họ tiếp tục đi săn lẻ mà cướp giết.

Cũng không thể xông vào thôn người khác gây sự, thứ nhất là thôn dân đông đúc, lực lượng không áp nổi số lượng. Thứ hai là chuyện bọn hắn làm cũng không thể để lọt ra ánh sáng. Phía trên bọn hắn là bang phái, ở trên bang phái còn là chính quyền địa phương. Quan lại Triều Đình dù có làm ăn hắc bạch lưỡng đạo thì cũng cần giữ thể diện. Khi không ở quận huyện cai quản lòi ra cái thổ phỉ dùng vũ khí quân dụng, chê đầu quan hơi cứng chắc?

Khi nhìn rõ y phục và vết thương trên thi thể, cả người Triệu Tuấn chấn động. Đó chính là xác em trai hắn! Toàn thân hắn hẫn đi một nhịp.

Sau khoảnh khắc ,đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn. Hắn phẫn nộ gào thét : 

“Là ai? Là ai làm? Mẹ kiếp! Đệ đệ ta chết! Vì sao? Vì sao các ngươi lại còn sống trở về?”

Hắn gầm lên rồi vung đao, sát ý hừng hực định chém thẳng đám đàn em trước mặt. Nhưng đúng lúc ấy, ba tên đi theo vội ôm chặt lấy tay hắn, đồng loạt hét:

“Lão đại! Xin nén bi thương! Có gì từ từ bàn bạc!”

“Đệ đệ ta chết không nhắm mắt, Sao ta còn có thể nén bi thương?” - Vừa nói Triệu Tuấn vừa vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của đám đàn em.

Ngay giờ phút này, hắn nào suy nghĩ đến việc chính hắn là người lôi kéo đệ đệ đi vào con đường này. Làm đạo phỉ sẽ có ngày chết trên phỉ đạo, người khác cũng không ở yên mặc cho bọn hắn chém giết.

Hắn buông đao, chạy đến hất ra đám thổ phỉ rồi ôm xác đệ đệ hắn. Hàng lệ nóng chảy qua vết sẹo trên mặt không mang theo vẻ bi thống mà là sự dữ tợn, phẫn nộ. Hắn lại thét lên : 

“Chết! Chúng mày đáng chết! Cả cái thôn kia phải chôn cùng để an ủi linh hồn tiểu Khang“ - Hắn vừa ôm thi thể đệ đệ hắn, nghiến răng nghiến lợi gầm thét. 

Toàn thân hắn bùng phát một cổ áp lực của võ giả. Bọn thổ phỉ cảm nhận được áp lực thì tim đập thình thịch, chỉ biết run rẩy đứng từ xa, giữ khoảng cách an toàn. Giờ phút này, lão đại bọn hắn như cái người điên. Không kẻ nào có gan bước lên vỗ vai an ủi. Nhưng là trong tình thế cấp bách, vẫn có kẻ lên tiếng nhắc nhở : 

“Lão đại, cũng mau rút lui thôi a !! Chúng ta lại quá gần đại thành, binh lính chẳng mấy chốc kéo đến thì chẳng còn cơ hội báo thù cho Tiểu Khang a.”

“Đúng vậy a đại ca! Nếu là bị truy tra, Đường Chủ sẽ trách phạt!! Cũng không riêng gì tiểu Khang, chúng ta cũng mất đi bốn cái huynh đệ a!”

Nghe đến có thêm bốn cái đàn em ngã ngựa. Triệu Tuấn khôi phục mấy phần tỉnh táo. Kẻ địch lại có thể hạ sát cả đám năm người Tiểu Khang. Chuyện có vẻ càng phức tạp hơn. Cần suy tính bàn bạc lại. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, hỏi cái người vừa lên tiếng: 

“Vũ khí của bọn chúng đâu?” 

Nghe đến đây, năm cái đàn em cũng run cả người.Tên cầm cung cúi đầu, lắp bắp trả lời : 

“Chúng ta đang truy sát bốn cái, sau khi giết sạch thì nghe thấy tiếng la của bọn Tiểu Khang. Lúc…lúc chúng ta đến thì chỉ còn lại tàn thi. Năm người bị trúng bẫy phục kích, vũ khí bị lấy đi, trên người cũng bị lục soát sạch sẽ…“

Lúc này, có cái tiểu phỉ lại bổ sung : “Đám tiểu tử còn lại cũng không thấy tung tích” 

Nói đến đây, cả đám cúi rạp đầu, không kẻ nào dám đưa ra phỏng đoán, chỉ len lén nhìn sắc mặt Triệu Tuấn. Việc suy đoán nguyên nhân vốn không đến lượt bọn chúng, nói sai một câu cũng có thể rước họa sát thân.

Nghe đến đây Triệu Tuấn trong đầu lóe qua một tia sáng. Hắn cũng không hỏi đúng trọng tâm, cũng không nghĩ đàn em bọn hắn bị đám thiếu niên hỉ mũi chưa sạch phản sát. Hắn chỉ nghĩ rằng bị bang phái khác chen vào giành đi chiến lợi phẩm thôi. Lại càng không cho rằng, đám Tâm Thạch toàn bộ sống sót. Có thể bọn Tâm Thạch sau đó cũng bị nhóm thổ phỉ khác bắt đi nhằm tống tiền hoặc bị thủ tiêu rồi.

Thế lực giang hồ đấu tranh gay gắt, bang phái khác dưới trướng cũng có vài trại thổ phỉ làm ăn hắc đạo nên xảy ra chuyện chặn một chén cơm là chuyện bình thường. Thậm chí người trong bang cũng có thể vì một quyển bí tịch mà sống mái huống gì người ngoài. 

Nhưng là vì cái gì hắn phải buông bỏ việc này đâu? Chuyện vốn do chặn giết nhóm người Tâm Thạch mà xảy ra. Vậy thì đám người bọn họ phải chịu trách nhiệm. Ai là thủ phạm vốn không quan trọng. Bọn hắn đã để Dần Cửu chạy thoát, chuyện này sớm muộn cũng sẽ lộ ra ngoài, bắt buộc phải có cái người thay bọn hắn chịu sự trút giận. Còn là do nhóm thổ phỉ nào vì năm mươi lượng bạc mà chen chân vào tranh cướp có thể truy tra, xem gần đây có nhóm thổ phỉ nào khác đến Trần Gia Thôn để tống tiền hay không cũng là một cách.

Bắt cóc tống tiền cũng không hiếm lạ ở thời buổi này. Nếu là bắt cóc cái nữ, có thể không cần tống tiền mà nộp vào giáo phường ti làm kỹ nữ hay bán đi làm nữ hầu. Nam thì có năng lực lao động thì tống tiền, không tống được tiền thì bắt làm lao động khổ sai. Cũng không ai chê một cái lao động miễn phí. Thổ phỉ cũng cần ăn, uống, ngủ, nghỉ. Chỉ là nhóm bọn hắn quyết định chuyến này làm phải gọn, thà giết sạch chứ không bỏ sót.

Suy nghĩ xong những này, Triệu Tuấn mở giọng quát mắng: 

“Vì cái chó gì bây giờ mới nói? Đi! Đi tới thôn bọn hắn, nếu bọn hắn còn sống thì đến thôn bọn hắn tìm.” - Chỉ cần tìm được mấy người Tâm Thạch thì liền biết ai là người giết đệ đệ hắn.

Bọn đàn em nghe tới đây thì trong lòng ủy khuất. Lão đại bọn hắn cũng không nghĩ tới lúc hắn nổi nóng thì ai dám liều mạng a. Áp lực lúc đó khiến bọn hắn chỉ có thể run rẩy báo cáo, trong lòng có phán đoán gì cũng không dám nói. Mở miệng nói sai lại ăn một đao thì cũng quá oan uổng. Đạo lý ếch chết tại miệng, những kẻ tiểu nhân thân phận thấp càng hiểu hơn ai hết khi lăn lộn trong giang hồ. 

Triệu Tuấn là người cầm đầu nhóm thổ phỉ. Thực lực và địa vì đều cho phép hắn làm ra phán đoán và quyết định, dù là sai thì đàn em hắn cũng phải tuân thủ. Cái này giống nhân viên không dám chống đối sếp ở công ty vậy. 

Triệu Tuấn dùng tay duỗi mắt đệ đệ hắn nhắm lại. Trong lòng hạ quyết tâm tìm ra hung thủ, băm thây vạn đoạn báo thù giết đệ. Tiếp tục để hai cái đàn em khuân xác đệ đệ. Cả đám lại di chuyển về hướng Trần Gia Thôn.

…. 

Gần cổng thành Cổ Lư, mấy cái thiếu niên đang loay hoay. Cu Tí với cu Sửu tìm một góc khuất để đào cái hố nhỏ. Nhân lúc đám đông dùng ánh mắt dõi theo đoàn binh lính thì mấy cái thanh niên chôn bốn thanh đao được gói gọn xuống đất. Lấp hố rồi bật hết tốc lực chạy theo đoàn binh lính về Trần Gia Thôn. 

Trên đường đi ba người thường đi chếch về phía bụi rậm để tránh đoàn quân phía trước phát hiện. Vừa đuổi theo, trong lòng ba cái thiếu niên như có một tảng đá lớn được treo lên. 

Đến khi thấy được ruộng đồng bằng phẳng, không chỗ nào ẩn nấp thì cũng đã thấy được đoàn quân đang tiến vào thôn, vó ngựa vang lên như sấm, quân kỳ bay phấp phới. Đội quân sau đó dần sắp hàng chỉnh tề, dân làng cũng kéo nhau đi ra ngóng nhìn.

Bầu không khí lại không mấy thích hợp. Vì khi binh lính đến làng, một là thu thuế ruộng đất, nhưng là thời hạn chưa đến, cũng không ai thu thuế lại mang theo một toán binh lính đầy đủ “đồ chơi” thế này. Hai là làng xuất ra cái người đỗ trạng nguyên, nhưng rõ là làng chưa có ai học rộng tài cao đến thế, dù trong làng có cái lão phu tử, nhưng cũng là phu tử mà thôi. 

Nhìn thấy bộ dạng đoàn binh lính thì không giống là có cái gì vui sự tình, từng cái sắc mặt lạnh lùng, binh khí sáng loáng khiến lòng người run sợ. Khí tức quân kỷ tỏa ra khiến lòng dân bàng hoàng. Có người còn thầm nghĩ trong lòng “Chẳng lẽ có cái nào không biết sống chết gây sự rồi tai họa đến Trần Gia Thôn?”

Đang lúc bầu không khí căng thẳng, vị tướng lĩnh dẫn đầu xuống ngựa. Đứng ra với tư thế hiên ngang, cắm thương xuống đất rồi cất cao giọng hỏi : 

“Bổn tướng theo cáo trạng đến đây tra xét. Thôn trưởng Trần Gia Thôn đâu còn không mau tiếp kiến?” - Giọng nói vị tướng quân này trầm ổn hữu lực, cũng thể hiện thái độ là có sự việc cần truy tra. 

Trong đám thôn dân đang lo sợ, một lão nông chầm chậm chống gậy bước ra. Đôi mắt ông hiền từ nhưng thần sắc vững vàng, không để lộ ra nét lo sợ trong lòng. Ông cố chống lại khí thế mà vị tướng quân trước mặt toát ra rồi đứng vững.

Từ xa nhìn lại, Tâm Thạch thấy Trác tướng quân bước ra, khí thế uy nghi mà chẳng mang vẻ hung hăng bức bách. Trong lòng hắn, tảng đá treo lơ lửng bấy lâu khẽ rơi xuống, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn cố ngưng tai lắng nghe, nhưng vì ẩn nấp ở nơi xa để tránh bị phát hiện mà không thu thập được tin tức gì.

“Tiểu dân bái kiến Trác tướng quân! Không hay tin tướng quân giá lâm, chẳng kịp từ xa nghênh đón, mong được thứ tội!”

Trần trưởng thôn chầm chậm quỳ một gối xuống đất, chắp tay cúi đầu hành lễ.

Thấy trưởng thôn quỳ, thôn dân đồng loạt noi theo, lớp trước quỳ xuống, lớp sau nối tiếp, cảnh tượng dập dờn như từng đợt sóng.

Trác Quang Chính đứng trên cao, ánh mắt đảo qua một lượt, thấy toàn thôn hành lễ thì thần sắc cũng hòa hoãn, trong lòng thoáng buông lỏng. Hắn vốn được binh lính báo cáo có cái thôn dân gục ngã trước Soái phủ. Người này khắp người chi chít vết thương, trên lưng cắm lấy mấy mũi tên quân dụng. Sau được đưa đi lang y chữa trị, soát người thì có lộ dẫn chỉ tên Trần Gia Thôn. Biết có người sử dụng vũ khí quân dụng làm hại lê dân, Trác Quang Chính nổi cơn thịnh nộ, dù là ai ông cũng muốn bưng đầu hắn chém đi. 

Chuyện quan lại tư thông, len lén bán vũ khí cho giang hồ, vốn chẳng phải điều gì hiếm lạ. Triều đình cũng là nhắm mắt làm ngơ, lợi ích tầng tầng lớp lớp, kẻ dưới làm, người trên hưởng. Bang phái giang hồ mua lấy vài phần quân khí, dùng trong chém giết, người cầm quyền còn vui lòng trông thấy, miễn sao loạn không lan tới triều cương. Nhưng lấy vũ khí quân dụng mà tàn sát dân, thì đó chính là tội ác tày trời, không thể dung tha.

Ngu Quốc rộng lớn, huyện Nghĩa hoài xa xôi nên luật pháp không vương tới. Không quản được mấy tri huyện bày trò. Nhưng là quan trường thường có đối thủ, tri huyện khác lấy đây dùng làm bằng chứng trình lên triều đình có người dùng quân khí cấp đạo phỉ cướp hại dân lành. Thì toàn bộ máy chính quyền của huyện Nghĩa Hoài phải đầu rơi máu chảy, bọn hắn cũng là người có gia tộc a. Biết cái gì là Tru di cửu tộc không? 

Trác Quang Chính vốn là tướng lĩnh sa trường, cả đời chỉ trọng bờ cõi và huynh đệ đồng sinh cộng tử. Chính sự nơi triều đình, ông chẳng muốn nhúng tay; cái chốn quan trường hiểm ác ấy vốn không phải mảnh đất lành cho võ tướng như ông. Nhưng lần này sự việc lại dây dưa đến mình cùng người thân, ấy là điều Trác Quang Chính tuyệt không dung thứ.

Ông quay sang nhìn Trần thôn trưởng, gật gật đầu, giọng trầm hùng cất lên:
“Ngươi là trưởng thôn Trần gia? Trần Dần, kẻ gục trước môn bổn soái khi nãy, trên người chi chít thương tích, lại còn vết thương do quân khí để lại. Ngươi có biết việc này ?”

Nghe đến hai chữ quân khí, sắc mặt Trần thôn trưởng thoáng tái đi, thân hình khẽ run. Trong lòng ông dấy lên lo sợ, bởi lẽ lúc Trần Dần rời thôn còn kéo theo tám thiếu niên. Giờ chỉ nghe tin hắn gục trước phủ soái, mà bóng dáng lũ trẻ chẳng thấy đâu.

Ý nghĩ ấy vừa hiện, lòng ông đau thắt. Trong đám dân, những bậc phụ mẫu nghe tin, sắc mặt đều trắng bệch. Cha thì còn cố giữ vững thần sắc, nhưng các bà mẹ thì chẳng nén nổi, bật khóc thành tiếng. Từng thiếu niên kia, đều là tuổi trẻ khí thịnh, mới sáng còn quỳ trước cửa vấn an phụ mẫu, giờ lại không rõ sống chết… Ai mà chẳng bi thương đến tận tâm can.

Trác Quang Chính sau khi thấy mấy phu phụ bật khóc, mày ông hơi nhíu. Lại hỏi :  “Chẳng lẽ có cái gì bổn tướng không biết?”

“Bẩm..Bẩm tướng quân, vũ khí thì lão nông không biết, nông phu chúng tiểu nhân dẫu đi săn chỉ có gậy gộc giáo mác, cùng lắm là mang theo thanh rựa đốn củi…Dùng cung tên gỗ mà săn bắn.”

Trần trưởng thôn cố níu kéo một tia may mắn trong lòng, giọng ông càng run rẩy, cố gắng hỏi lấy điều mà các bậc phụ mẫu muốn nghe.Ông nuốt nước bọt, tiếp tục cất giọng: 

“Không biết lúc Trần Dần đến, có hay không mấy cái thiếu niên trẻ tuổi đi theo?” 

Trác Quang Chính khi nghe đến đây, lại ẩn ẩn đoán được thứ gì, trong lòng lại dâng lên cơn căm giận ngút trời. Theo lời lão nông này nói, tất còn mấy cái thiếu niên đi theo. Bây giờ bặt vô âm tín mà Trần Dần bị thương tích thế kia thì lũ trẻ hẳn lành ít dữ nhiều. 

Ức hiếp kẻ yếu là điều đáng khinh, sát hại dân lành là đáng chết. Huống gì mấy cái thiếu niên chưa trải đời còn cả tương lai, gia đình phụ mẫu trên lưng đợi hắn gánh vác. Chết cái nam tử trong thời đại này, đồng nghĩa phụ mẫu không người nuôi dưỡng khi về già. 

Trác Quang Chính hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm thần. Ông trầm ngâm hồi lâu, rồi khẽ nhíu mày. Thôn dân quanh thành Cổ Lư, hễ đi săn thì tất phải vào Thanh Trúc Sơn. E rằng bọn trẻ trong lúc săn bắn gặp biến cố, chỉ có Trần Dần liều chết thành công thoát thân. Sự tình thế nào, đến Thanh Trúc Sơn điều tra ắt sẽ rõ.

Mặt trời dần ngả bóng tây, thời gian chẳng đứng về phía ông. Trác Quang Chính liền hạ lệnh. Một toán mười binh sĩ lưu lại, giúp thôn dân tuần tra, phòng ngừa bất trắc. Còn lại theo ông thắp sáng mấy ngọn đuốc đã chuẩn bị, chuẩn bị tiến thẳng Thanh Trúc Sơn.

Cùng lúc ấy, tại thửa ruộng phía đông, đám cường đạo của Triệu Tuấn chẳng rõ từ khi nào đã đến đây. Trong khi đó, Tâm Thạch cùng mấy thiếu niên lại đang ở thửa ruộng phía tây, đôi bên vì vậy chưa hề phát hiện lẫn nhau.

Đám Cướp sau khi thấy một đoàn binh linh lên lửa. Triệu Tuấn thầm kêu không ổn. Nhưng đúng lúc bọn cướp sắp bị phát hiện thì có một đám dân làng quỳ xuống dập đầu đối với Trác Quang Chính. Điều này níu hắn lại khỏi việc quay đầu ngựa về sau, khiến lũ cướp có thời gian phản ứng, Triệu Tuấn lập tức ra hiệu bọn đàn em di chuyển tìm chỗ ẩn nấp. 

Lúc ấy, ngay trước ngựa của Trác tướng quân, một đám thôn dân phu phụ đồng loạt quỳ xuống, dập đầu cầu xin:

“Van tướng quân, cho tiểu dân cùng đi! Hài nhi chúng tiểu dân còn chưa về, chúng ta cũng nguyện góp ngọn đuốc, cùng tướng quân tìm kiếm!”

Nhìn thấy từng khuôn mặt lấm lem, từng thân ảnh cúi rạp, trong lòng ai nấy đều bi thương. Có binh sĩ định tiến lên gạt bọn họ ra, nhưng Trác Quang Chính giơ tay ngăn lại, trầm giọng quát:

“Cũng được! Việc này trọng đại, bổn soái cho phép các ngươi đi theo. Nhưng kẻ nào dám che giấu hay phá hoại tang chứng… đừng trách bổn soái vô tình!”

“Đa tạ tướng quân! Đa tạ tướng quân…”

“Tiểu dân tạ ơn tướng quân…”

Tiếng bái tạ vang vọng, từng người từng người dập đầu, nước mắt chan hòa. Có thôn dân đã sớm chuẩn bị mấy bó đuốc, vội trao tay cho phu phụ, ai nấy gấp gáp, chỉ sợ làm chậm chính sự.

Vó ngựa dồn dập, đuốc lửa rực sáng. Đoàn quân cùng dân chúng kéo nhau đi về phía bìa rừng Thanh Trúc Sơn.

Tâm Thạch thấy cảnh dân chúng cùng quan quân kéo nhau tiến vào Thanh Trúc Sơn thì trong lòng cũng thoáng thở phào. Thế nhưng ánh mắt lại dừng nơi mấy binh sĩ còn lưu lại tuần tra trong thôn, bất giác dấy lên ngờ vực:

“Đám người này ở lại rốt cuộc để làm gì? Nếu ta quay về lúc này, chỉ e khó mà nói rõ. Không biết bọn họ là đang tuần tra hay chính là đợi ta trở về để diệt khẩu đâu này.”

Nghĩ vậy cũng không oan cho hắn. Mới trải qua cửa sinh tử, hắn càng thêm trân trọng mạng sống. Tâm Thạch cũng không phân tích được tình huống gì đã xảy ra ở phía thôn vì khoảng cách quá xa. Lại thêm việc quân khí rơi vào tay thổ phỉ khiến hắn tâm thần bất an, trong lòng tuyệt chẳng dám tùy tiện đặt niềm tin vào bất kỳ ai ở thế giới này.

Ngẩng lên nhìn trời, bóng xế đã gần cuối giờ Thân. Cổ Lư thành theo lệ sẽ đóng cổng vào cuối giờ Dậu. Nghĩ đến đó, ánh mắt hắn liếc qua một lão phu tử đang dắt tay tiểu nữ hài, trong lòng dâng lên quyết đoán. Hắn nghiến răng, kéo theo hai thiếu niên, lập tức chạy thẳng hướng Cổ Lư thành.

P/S: Lại đa tạ mấy vị đạo hữu đã đọc đến tận chương này. Cảm ơn rất nhiều!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc