
Chương 10 : Lần đầu...Tắm
Tại Trần Gia Thôn,
Một lão phu tử chống gậy đứng lặng, hai tay run rẩy, dòng lệ nơi khóe mắt lại cố nuốt vào lòng. Chưa bao giờ trong đời dạy chữ của ông, lại cảm thấy bất lực đến thế. Nhớ thuở thiếu thời, kẻ đọc sách cũng từng ôm hùng tâm tráng chí, mộng lấy văn chương mà thay đổi vận mệnh Để rồi thời khắc này, vận mệnh người thân ông, từng cái chính mắt ông nhìn trôi qua.
Bất lực đến thế nào?
Nhìn đoàn phu phụ mang theo bó đuốc đi tìm hài nhi, lý phu tử cũng có tâm muốn bước theo. Nhưng khi cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nhi khẽ níu lấy, ông lại chợt dừng chân, nỗi bi thương càng thêm nặng.
Trần trưởng thôn chầm chậm tiến về hướng Lý Phu Tử. Nhìn lão phu tử trong giây phút này như già đi mấy phần, thôn trưởng trong lòng đắng chát. Ông biết, sáng nay Tâm Thạch còn vừa bái Lý phu tử làm gia gia. Càng nghĩ càng thêm thương xót.
“Phu tử, Tâm Thạch người hiền tự có thiên tướng. Cũng là cái tiểu tử thông minh, có thể gặp dữ hóa lành. Chớ đau buồn mà…”
Chưa nói hết câu, Trưởng thôn chỉ nghe một cái thở dài nặng nề. Lý Phu Tử đối với ông lắc lắc đầu. Lý Phu Tử dần dần chống gậy, dắt tay Tuyết Nhi trở vào sân nhà. Trưởng thôn thấy thế biết khuyên gì cũng là vô ích. Cũng chỉ thở dài bất lực thầm than:
“Cũng là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh…Bao nhiêu lần rồi a”
Tuyết Nhi không phải không hiểu chuyện, chỉ là nàng không mít ướt. Không nước mắt sụt sùi như mấy tiểu đồng cùng lứa. Cũng không biết vì lý do gì nàng lại như vậy. Nhưng mắt nàng cũng là đỏ hoe, giọng nàng nghẹn ngào. Kéo kéo tay gia gia, nàng hỏi :
“Thạch ca có trở về không gia gia? Ta muốn ăn hắn khoai luộc.”
Không phải khoai luộc của Tâm Thạch làm ngon. Nhưng là có Tâm Thạch trong nhà nàng thấy Lý Phu Tử cười rất thoải mái. Nàng cũng thoải mái, có Tâm Thạch sẽ kể cho nàng truyện cổ tích để dỗ nàng dễ ngủ.
Thiếu Tâm Thạch ngồi cùng mâm cơm. Trong nhà yên tĩnh đi rất nhiều. Lý Phu Tử dằn vặt trong lòng, ông không biết có phải vì ông khắc thân nhân mà Tâm Thạch bị dính líu. Nhưng là ông nhìn về Tuyết Nhi, sau mấy năm nuôi dưỡng vẫn lớn khỏe đều đều. Ông lắc lắc đầu tiếp tục thở dài.
…
Tại một thớ ruộng,
Mấy cái thổ phỉ đang ngó nghiêng lấp ló. Một cái tiểu phỉ mở giọng the thé hỏi Triệu Tuấn:
“Làm sao bây giờ lão đại?”
Triệu Tuấn nghe vậy cũng là trầm ngâm. Chuyện đến nước này đã vượt tầm khống chế. Binh lính ở lại thủ vệ làng, tiếp theo hiện trường Thanh Trúc Sơn có thể bị truy tra. Chuyện sẽ liên lụy đến bang phái và chính quyền. Hắn cảm thấy vẫn là ở ẩn một khoảng thời gian cho lành.
“Rút, tìm chỗ ẩn trốn một khoảng thời gian đi. Đệ đệ ta cũng cần một nơi để an táng”
Mấy tên thổ phỉ khác nghe vậy thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn hắn chỉ sợ lão đại bọn hắn vì giận mà mất khôn. Còn Triệu Tuấn tại thời khác đã mất đi người thân, hắn chỉ còn bản thân hắn. Là một cái người lăn lộn trong giang hồ, vẫn là chọn tiền đồ bản thân hơn là xả cơn giận nhất thời.
…
Tại cổng thành Cổ Lư,
Trở lại đây coi như là lần thứ hai trong ngày, Tâm Thạch cùng hai cái thiếu niên cũng coi như là sức cùng lực kiệt. Một ngày bôn ba, bọn hắn bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ ngủ không hơn. Cuộc sống đúng là có phần nặng nề đối với một cái Gen Z.
Nhìn mấy bóng binh lính dưới cổng thành từ xa, Tâm Thạch hít sâu một hơi cho lòng mình trấn định. Sờ sờ vào trong khe áo, mấy tấm lộ dẫn đã được hắn lựa chọn sẵn. Ba cái thiếu niên trên đường di chuyển mồ hôi cũng là đầm đìa, cộng thêm dùng một ít bùn đất ngụy trang, bộ dạng trông hơi thê thảm giống mấy cái nông dân quê mùa cả ngày bôn ba. Nhưng chưa đến mức giống mấy cái đệ tử cái bang. Ít nhất là che đậy sự trẻ trung và non nớt của nhóm người.
Tâm Thạch cũng không biết kế này có giúp hắn vào thành được không, nhưng sau khi trải qua chém giết, con người ta cũng có thể coi là có tí gan dạ hoặc là bành trướng hơn.
“Hít thở đều, không được tỏ ra hoảng loạn, nhớ tới gia đình còn đợi chúng ta về.” - Tâm Thạch cổ động hai cái thiếu niên, làm một chút công tác tâm lý.
Cu tí với cu Sửu gật gật đầu, cắn răng cố tỏ ra điềm đạm, nhìn bộ dạng miễn cưỡng của hai cái thiếu niên. Tâm Thạch lắc lắc đầu.
“Đừng gồng a, cứng quá dễ gẫy, ca nói các ngươi đừng sợ là đừng sợ.”
Nói rồi, mặc cho hai thiếu niên kia có nghe lọt tai hay không, Tâm Thạch vẫn chậm rãi tiến bước, đối diện hàng lính thủ thành.
Thấy có người đến gần vào giờ khắc bất thường, binh sĩ lập tức đặt tay lên chuôi đao, thần sắc cảnh giác. Tâm Thạch ngẩng cao đầu, để lộ rõ khuôn mặt dưới ánh đuốc. Hắn còn thoáng ngước nhìn lên thành lâu. Nơi đó, hàng cung thủ đã giương cung, dõi mắt từ trên cao. Giữa chính tường thành là thành lâu, bóng binh sĩ ló đầu ra ngoài, theo dõi nhất cử nhất động của ba người dưới cổng.
Trời đã gần cuối giờ Dậu. Dân trong thôn thì hoặc đã quay về nhà, hoặc vào thành sớm để tránh loạn đêm. Giờ khắc này hiếm ai còn ra vào. Song luật lệ đã định, cổng thành chỉ có thể đóng đúng lúc, sớm hay muộn nửa khắc đều chẳng được.
Đội trưởng vệ thành bước ra, giơ cao bàn tay, trầm giọng quát:
“Đứng lại! Kẻ đến người nào?”
Tâm Thạch vừa nghe tiếng quát, lập tức giơ một tay, tay kia chầm chậm rút mấy tấm lộ dẫn, động tác không vội không gấp, như thể đã tập dượt nhiều lần trong đầu. Cu Tí cùng Cu Sửu thì đã hoảng hốt, chỉ biết run rẩy giơ tay, trông lộ ra non nớt.
Gồng nhẹ cổ họng, Tâm Thạch cố ép giọng trầm xuống, ra vẻ chín chắn hơn tuổi:
“Tại hạ cùng hai tiểu đệ đến thăm bà con, chẳng ngờ đường xa trời sập tối, đành định tìm khách điếm tá túc qua đêm. Mong quan gia chớ hiểu lầm.”
Nói rồi, hắn dâng lên ba tấm lộ dẫn, giữ nguyên tư thế, để binh lính tiến tới kiểm tra.
“Đều từ Hoàng Gia Thôn mà đến?”
Nghe đội trưởng thủ vệ hỏi, lòng Tâm Thạch thoáng lộp bộp. Hắn vốn tưởng chỉ cần có lộ dẫn là được vào thành. Không nghĩ sẽ còn tra hỏi, cũng may năm lá lộ dẫn hắn bốc trúng ba lá của người cùng thôn. Hoàng gia thôn cũng trong địa phận Cổ Lư Thành nhưng hơi xa, suýt thì lộ tẩy. Ý niệm xoay chuyển trong đầu, hắn vội đáp:
“Bẩm đại nhân, ba huynh đệ tiểu dân quả thật từ Hoàng Gia Thôn, muốn qua Trần Gia Thôn thăm bà con. Không ngờ trời sập tối, sợ đêm loạn thổ phỉ, mới mạo muội vào thành tìm khách điếm.”
Nói xong, hắn nuốt nước bọt một cái, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Hắn cố giữ hơi thở vững vàng, chỉ sợ để lộ vẻ hoảng hốt.
Nhưng là cái gì cần diễn là vẫn phải diễn, khí tức võ giả lúc nãy đã không còn quá đáng sợ đối với Tâm Thạch. Không phải hắn mạnh lên, cũng có thể tu vi của tên lính này không cao nên hắn không còn cảm thấy áp lực đến vậy. Hắn cùng hai cái tiểu đệ run run rẩy rẩy, coi như cho tu vi đám binh lính cái mặt mũi.
Nhìn thấy ba tên thôn dân run rẩy trước uy thế của binh sĩ, tên đội trưởng liền chắc mẩm bọn chúng chẳng phải võ giả, cũng chẳng có gì khả nghi. Hắn chỉ khoát tay ra hiệu cho qua, không nguyện phí thêm thời gian với đám quê mùa.
Ba người như vừa được tha mạng, vui mừng khôn xiết. Tâm Thạch suýt nữa quên mất phải giả giọng già dặn, may mắn kịp kìm lại.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!” - Hắn liên tục chắp tay cúi đầu tạ ơn.
Ba người liền cúi đầu cất bước thật nhanh vào trong thành.
Một tiểu đệ của tên đội trưởng đội thủ vệ này lập tức tiến lên hỏi :
“Đội trưởng, sao không thu của bọn hắn một ít?”
“Thu cái rắm, ba cái dân quê, còn tiền ở khách điếm đã là may mắn. Làm cho tốt a, đội trưởng hôm nay cùng Trác tướng quân xuất thành nên chúng ta mới có cơ hội đứng đây gác cổng. Chớ có làm loạn.”
Nếu Tâm Thạch chịu quan sát kỹ thêm chút nữa, hẳn đã nhận ra người hắn tưởng là đội trưởng thủ vệ, kỳ thực chỉ là kẻ thay thế tạm thời, khác hẳn với tên đội trưởng sắc mặt dữ tợn hôm hắn đi cùng đám Dần Cửu.
Tâm Thạch không định dùng bạc hối lộ bọn lính. Ba cái người đi bôn ba thăm thân, lộ phí đã sớm cạn kiệt. Nhìn bộ dạng bọn hắn bây giờ mà lấy ra tiền, e rằng càng thêm đáng nghi. Vừa đi, hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, bàn tay vô thức lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Rốt cuộc cũng qua một kiếp a. Ta có hơi bành trướng, vẫn là cẩn thận ăn chắc mặc bền.”
Đêm đã xuống, ba người theo lối cổng thành mà rẽ vào khu Bắc thành. Nơi đây ban ngày phồn hoa buôn bán, ban đêm lại càng náo nhiệt khác thường. Dọc hai bên đường đá xanh là những tòa cao lầu sáng đèn. Quán rượu treo biển gỗ, bên trong còn vang tiếng đàn ca, tiếng gõ phách chen lẫn tiếng tiếu tụng hô hào. Lại có những con ngõ nhỏ ánh sáng hồng mờ mờ, mùi phấn son thoảng ra, hòa cùng tiếng cười khúc khích nữ nhân, Tâm Thạch không dám đến gần, kéo hai cái thiếu niên tránh xa.
Đi thêm một đoạn, Tâm Thạch còn nghe tiếng gieo xúc xắc lách cách, tiếng hô to “cược lớn cược nhỏ”, đó chính là sòng bạc của thành Bắc. Hắn cau mày, lại lôi hai tiểu đệ đổi hướng.
Ở thành Bắc, dãy khách điếm cũng bắt đầu treo hồng đăng cao cao trước cửa, ánh sáng đỏ phản chiếu xuống đường lát đá, dẫn lối cho khách bộ hành tìm chỗ nghỉ chân. Tâm Thạch liếc nhìn một vòng: khách điếm lớn thì đèn sáng trưng, cổng ra vào có tiểu nhị đứng nghênh khách, nhưng càng như vậy càng dễ đắt tiền. Ngược lại, mấy quán trọ rẻ tiền lại không mấy an toàn. Nghĩ nghĩ, hắn quyết định tìm một nơi tầm trung, phòng ốc đủ sạch sẽ, yên ổn qua một đêm là được.
Tâm Thạch cùng hai thiếu niên bàn bạc chốc lát, rốt cuộc quyết định chọn khách điếm tầm trung mà vào.
Bên trong đèn dầu lập lòe, chỉ có một trung niên chưởng quỹ ngồi sau bàn, không thấy tiểu nhị hay tiểu nương ra đón. Thấy ba kẻ áo vải quê mùa tiến vào, khóe mắt chưởng quỹ thoáng lộ vẻ khinh thường, nhưng miệng vẫn nở nụ cười chào khách. Nơi này vốn dĩ phần nhiều tiếp đãi hạng dân dã như thế, có ghét bỏ cũng không dám quá lộ liễu.
“Hoan nghênh quý khách, chẳng hay các vị muốn thuê mấy gian, thượng gian hay trung gian để tiểu điếm sắp xếp?”
Tâm Thạch cảm giác lấy cơ thể uể oải, bụng đói cồn cào. Trong túi cũng rủng rỉnh tiền bèn quyết chiêu đãi bản thân một hôm.
“Có gian nào ba người cùng ở, kèm một thùng nước nóng, cơm canh đủ ba món hai canh. Lại nói giá cả thế nào?”
Chưởng quỹ nghe vậy, ánh mắt bớt vài phần khinh miệt, cười đáp:
“Quý khách đến đúng chỗ. Tiểu điếm có trung gian đủ ba người, giá ba quan một đêm, bao cơm canh hai bữa, nước nóng sẽ đưa lên tận phòng. Quý khách có muốn đặt ngay để tiểu điếm cho người chuẩn bị?”
Nghe đến giá cả, Tâm Thạch có hơi xót tiền. Trong bụng thì bảo thôi tiết kiệm, nhưng cái máu Gen Z biết hưởng lại nổi lên: “Thôi, chơi một bữa cho ra dáng hiệp khách giang hồ.”
Hắn bèn cắn răng vung tay:
“Được a, một phòng trung gian, mau mau, tại hạ cần tắm gấp.”
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn quanh khách điếm. Không khí nhộn nhạo, bên dưới có vài bàn rượu lác đác, tiếng cười nói hòa với mùi dầu mỡ từ bếp truyền ra. Ở góc xa lại có ánh đèn dầu chập chờn, soi bóng một thư sinh đang cặm cụi cầm bút lông viết chữ. Đúng là cảnh tượng vừa đời thường vừa lạ lẫm.
Loại phòng ở đây vốn không cố định, thường tùy nhu cầu khách mà tính giá. Bình thường qua đêm một phòng tầm trung chỉ khoảng trăm đến trăm rưỡi đồng, nhưng Tâm Thạch lại đòi nước tắm, cơm canh đủ món, thế là đội lên thành ba quan. Dù hơi đau ví, hắn cũng thấy xứng đáng.
Một gã tiểu nhị nhanh nhẹn tiến tới, dẫn ba người lên lầu nhận phòng. Trong lòng Tâm Thạch lại dâng lên một tia phấn khích. Bao năm coi phim truyền hình, hắn chỉ toàn thấy mấy đại hiệp bay nhảy giao thủ trong khách điếm, chưa bao giờ thấy mấy đại hiệp đền tiền đâu. Bây giờ chính mình được trải nghiệm lần đầu ở trọ nơi đất khách quê người, sao lại không háo hức cho được?
Tiểu nhị dẫn ba người vào một gian trung nhã, rộng chừng năm mét, dài sáu mét. Đối với loại phòng tầm trung thì quả thật không nhỏ, lại được dọn dẹp khá sạch sẽ. Không có giường gỗ như trong tưởng tượng, thay vào đó là chiếu trải ngay ngắn cùng gối đầu, nhìn qua cũng ổn hơn tấm ván gỗ nhiều. Một góc phòng đặt tấm bình phong nhỏ, sau bình phong chính là bồn tắm bằng gỗ - vừa khớp với hình ảnh khách điếm trong đầu Tâm Thạch.
Ba người ngồi xuống nói chuyện phiếm. Tâm Thạch bàn với Cu Tí và Cu Sửu về việc ngày mai cần làm. Cuộc sống có hơi vội vã với một cái Gen Z nên hắn vẫn là tính trước một chút. Chưa nói được bao lâu thì tiểu nhị đã mang ba chậu nước nóng vào đặt sau bình phong. Tâm Thạch lập tức tranh giành phần tắm trước. Trong lòng lại reo lên vui sướng:
“Đây coi như lần đầu ta tắm kể từ khi xuyên qua đi. Chư thần cũng không nên nhìn trộm a.“
Được ngâm mình vào chậu nước nóng, cả tâm hồn lẫn thể xác hắn như được gột rửa sạch sẽ. Một cái Gen Z lần đầu trải nghiệm cảm giác “sướng” Tâm Thạch vô thức rên khẽ một tiếng:
“A… a…”
Hai tiểu đệ lập tức hốt hoảng:
“Thạch ca, có chuyện gì không vậy?”
Tâm Thạch vội ho khan, đỏ mặt bào chữa:
“Khụ khụ… vài vết thương ngoài da thôi, ngâm nước nóng hơi rát chút. Không đáng ngại.”
Hắn cúi đầu, nhanh chóng kỳ cọ từng vết bẩn tích tụ bao ngày. Từ da đầu đến cánh tay, từ ngực tới lưng, cảm giác ngứa ngáy dần tan biến. Từng học qua sinh học, hắn cố nhịn không gãi khi ngứa, sợ sinh mủ để lại sẹo. Từng mảng bùn đất theo nước trôi đi, để lộ ra làn da non nớt, có phần trắng trẻo hơn mặt bằng nam tử nơi này. Không phải loại tuấn mỹ đến mức nữ nhân ghen tị, nhưng đủ để hiện lên dáng dấp công tử anh tuấn.
Tắm xong, hắn đành mặc lại bộ đồ cũ, bởi cửa hàng trong thành đã đóng cửa, chưa kịp mua bộ mới.
Bước ra bức bình phong, cu Tí với cu Sửu sững sờ, dường như nhìn thấy một người khác. Cái Tâm Thạch bùn đất lấm lem đã được thay thế bằng một công tử ca, da trắng anh tuấn, không đến mức mỹ nam thần nhưng khí chất đã là hai người hoàn toàn khác.
Tâm Thạch khoái trá cười cười, bộ dạng này mới đúng là hắn. Thời đi học không biết đã từng đốn tim bao nữ sinh. Hắn vỗ vai hai cái tiểu đệ:
“Tắm đi a, ngó cái rắm”
Cu Tí với cu Sửu gật gật đầu, cùng nhau chui vô bồn tắm, vốn thân quen từ nhỏ nên chẳng mấy ngại ngùng.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng “cộc, cộc”, theo sau đó là giọng của một tên tiểu nhị:
“Cơm canh đã chuẩn bị xong, khách quan có muốn dùng bữa ngay không?”
Nghe đến cơm, mắt Tâm Thạch liền sáng rực.
“Mang vào a, nhanh nhanh một chút, ta đói lắm rồi!”
Cửa mở, hai tiểu nhị lập tức bưng khay gỗ, bát đĩa lạch cạch. Mùi cơm nóng với hơi canh bốc lên khiến hắn nuốt nước bọt ừng ực. Phòng không có bàn nên đành ngồi đất, nhưng phòng ốc sạch sẽ nên hắn không ngại. Tâm Thạch vốn định đợi hai cái thiếu niên cùng ăn, nhưng đói đến mức chẳng nhịn nổi, đã vội vàng chộp đũa.
Ba món hai canh, không thừa không thiếu. Có trứng chiên,rau xào, canh bầu với thịt luộc, một ít dưa chua ăn kèm. Không đậm đà nhưng biết gì là “Mầm đá”không? Vua chúa đến lúc đói thì rau xào chấm nước tương cũng là mỹ vị nha.
Tâm Thạch ăn một lúc lâu mới chợt nhớ: trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, khách giang hồ trước khi ăn ở quán lạ đều có màn thử độc. Hắn khựng lại, trong lòng trách bản thân sơ ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là khách điếm trong thành lớn, đâu phải quán xá nơi sơn cốc hoang vu. Với lại hắn lấy gì mà thử độc a?
Giờ có ngửa cổ ra chết thì cũng có thể chỉ trách hắn đủ xui. Nghĩ đến cái bẫy hố người, hắn khẽ nhẩm:
“Cầu tổ quốc thiêng liêng, cầu đồng bào kính mến…”
Cầu nguyện xong, hắn lại tiếp tục cúi đầu ăn ngon lành.
Cu Sửu với cu Tí nghe tiếng đũa va lách cách thì gấp gáp mặc đồ, chạy từ sau bình phong ra. Hai cu cậu vừa ngồi xuống chiếu đã vội vàng cầm đũa, bộ dạng hệt như sợ Tâm Thạch ăn hết phần mình. Tâm Thạch thấy thế thì phì cười, bèn cố tình gắp thêm vài miếng thịt đưa sang bát hai đứa.
“Từ từ ăn a. Ca cũng không ăn hết, thiếu thì ca gọi thêm. Ăn thoải mái” - Tâm Thạch mở giọng trêu đùa.
Ba người chen chúc bên mâm cơm đơn sơ, vừa ăn vừa cười đùa, tiếng nói rộn rã át đi cái tĩnh mịch của khách điếm về khuya.
Ăn xong, bụng no căng, cả ba chẳng còn hơi sức bàn bạc gì thêm, chỉ thở phào rồi lăn ra chiếu. Hôm nay một ngày bôn ba, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, ai nấy đặt lưng xuống là thiếp đi ngay. Không ai thức canh phòng, không phải vì chủ quan, mà vì có tâm nhưng vô lực.
P/S: Có cái fun fact về tắm anh chị em không biết. Gội đầu nhiều quá sẽ dẫn đến chất nhờn do da đầu tiết ra bị trôi. Người xưa cũng gội đầu, nhưng không có thường xuyên thôi.
