
Chương 8 : Đánh trước làm bố - Nghi vấn
Sau những hơi thở dồn dập, cơ thể Tâm Thạch dần khôi phục lại cảm giác. Hắn cúi nhìn đôi bàn tay vẫn còn non nớt, mà đó lại chính là đôi tay vừa đoạt đi mấy mạng người. Có thể bọn chúng vốn làm ác, mang tâm hại hắn, nhưng bất kỳ ai từng trải qua sát lục đều sẽ nhìn bản thân bằng một ánh mắt khác.
Cảm giác ấy khó diễn tả bằng lời, chỉ biết hắn đã không còn như trước.
Tâm Thạch hít sâu một hơi, trấn định lại tâm tình.
“Vì sao ta phải ăn năn áy náy đâu này? Đổi lại bất kỳ ai cũng sẽ phản kháng! Người chết thì cũng đã chết, ta nói xin lỗi thì bọn họ có sống lại được đâu? Nếu bọn họ sống lại, chỉ càng thêm hận ta, càng muốn giết ta! Thậm chí ngay cả Trần Gia Thôn, bọn chúng cũng không buông tha.”
Hắn vẫn còn hai người thân là Lý Phu Tử và Tuyết Nhi, nhất là người sau. Tâm Thạch tự trách bản thân vì ở kiếp trước đã không thể phụng dưỡng cha mẹ; nên từ khi nhận được hai thân nhân này, hắn càng cảm thấy gánh nặng trách nhiệm phải bảo vệ họ.
“Bọn hắn dám động đến người nhà ta… thì đáng chết!” - Nghĩ tới đây, Tâm Thạch nghiến răng nghiến lợi.
Liếc sang hai đồng bạn, hắn nhận ra bọn họ cũng chẳng khá hơn mình là bao. Cu Sửu nhỏ tuổi nhất, nước mắt nước mũi tèm nhem, cố gắng bụm miệng để tiếng khóc không vang ra. Cu Tí thì khá hơn đôi chút, chỉ là không dám nhìn thẳng vào thi thể bọn cướp.
Tâm Thạch ngoắc tay gọi Cu Tí lại, còn để mặc cho Cu Sửu khóc tiếp.
“Nhanh, soát người bọn chúng.” - Hắn hạ giọng ra lệnh.
Nghe vậy, thân hình Cu Tí khẽ run. Cả hai đưa mắt nhìn về phía xác đám thổ phỉ, từng kẻ mắt mở trừng trừng, tia máu đọng lại khiến vẻ không cam lòng hiện rõ. Thân ảnh bọn cướp khi đã chết, thậm chí còn ám ảnh hơn lúc còn sống.
Bảo Cu Tí cùng hắn lục soát, quả thật là tàn nhẫn, cũng là bất công. Tâm Thạch, dù trước khi xuyên qua chỉ là một thanh niên hai mươi ba tuổi, nhưng ít nhiều từng coi qua phim ảnh máu me, cộng thêm ký ức kiếp này nên gan dạ hơn người thường. Còn Cu Tí, chẳng qua chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, vừa mới tập săn mấy ngày, thường ngày chỉ phụ cha mẹ đan trúc, làm ruộng. Giờ không chỉ phải trải qua sát lục, lại còn buộc phải lục soát thi thể.
Nhưng không thể không làm vậy. Tâm Thạch lo sợ nếu trì hoãn quá lâu, đồng bọn của lũ cướp sẽ kéo đến. Lúc ấy lại là bất công hay bất lực.
Trông thấy ánh mắt kiên định của Tâm Thạch, Cu Tí gật gật đầu, vừa lục soát vừa cố né tránh ánh mắt mở trừng trừng của đám thổ phỉ. Việc gì cũng phải có lần đầu, tuy còn lúng túng nhưng chỉ mất một lúc, cả hai đã làm xong nhanh gọn. Người ở thời đại này thường giấu đồ không mấy phức tạp: tiền bạc đa phần bỏ trong túi treo bên hông, thứ nặng hoặc to hơn thì nhét vào khe áo.
Trên người lũ cướp, Tâm Thạch thu được bốn lượng bạc trắng, mười sáu quan tiền, một đoản đao, cùng năm miếng lộ dẫn. Thứ này hắn từng thấy Dần Cửu có một tấm. Lộ dẫn coi như giấy thông hành, được sử dụng phổ biến ở huyện Nghĩa Hoài. Tuy nhiên, không phải dễ mà có được: cần người bảo lãnh, sau đó mới được đóng mộc để phân biệt thật giả. Thân là cô nhi, lại không có chỗ dựa, cũng chẳng tiền lo lót, nên Tâm Thạch xưa nay vẫn không có lấy một tấm
Cũng là không có bí tịch võ công gì, có ít tạp vật nhưng Tâm Thạch thấy không có mấy tác dụng bèn vứt đi. Cũng phải thôi, đánh lâu la mà rơi bí tịch thì hiệu ứng nhân vật chính lại rõ quá.
Đao của bọn cướp khá nặng, chừng hai mươi cân. Tâm Thạch thử nhấc lên, miễn cưỡng cầm tạo dáng thì được, nhưng muốn vung đao như bọn cướp thì hoàn toàn bất lực.
“Thân thể này vẫn là quá kém đi.” - Hắn chỉ biết thầm than trong lòng.
Nhưng cây cung của tên thổ phỉ ngã xuống đầu tiên lại vô cùng thích hợp với Tâm Thạch lúc này. Nhờ thừa hưởng sẵn kỹ năng săn bắn từ nguyên chủ, hắn không mấy khó khăn để làm quen với cung mới.
“Đã có thể viễn chiến, thì cần gì phải liều mạng cận chiến?” - Tâm Thạch khẽ cười, tự nhủ trong lòng.
Trong tim hắn thoáng dâng lên vài phần hưng phấn. Cảm giác này chẳng khác nào lúc “loot” được trang bị xịn hay nâng cấp thành công vũ khí trong mấy trò chơi điện tử kiếp trước, chỉ là khoái cảm thực tế này vượt xa gấp nhiều lần.
Chiếc cung có hai đầu cong ngược hướng thân cung, thiết kế này giúp lực kéo của cung thủ dồn nén hiệu quả hơn, mũi tên vì vậy cũng bay xa hơn. Nghĩ lại, cái đồng lứa từng bị bắn trúng cạnh hắn chỉ trong gang tấc, thế mà đã chạy được một quãng khá xa, ắt cũng hơn mười trượng; trong khi cung gỗ bình thường chỉ phát huy tác dụng trong tầm năm đến sáu trượng. Đủ thấy sự chênh lệch rõ rệt giữa binh khí chiến đấu và nông cụ săn bắn.
(Một trượng xưa của Việt ta cũng dài 4m25 cho độc giả dễ tưởng tượng)
Chính bởi sự khác biệt về vũ trang, tầm bắn và sát thương thua xa địch nhân, nhóm thiếu niên chỉ còn biết cắm đầu mà chạy. Đứng lại giương cung chẳng khác nào lập tức rơi vào tầm ngắm.
Vậy nếu phản kháng ngay từ đầu thì sao? Khi bọn cướp vừa bước ra, cung thủ của chúng đã sớm cài sẵn tên. Vì non nớt chốn giang hồ, đám thiếu niên không kịp ứng phó, để kẻ địch chiếm tiên cơ. Đó mới là đạo lý: “Đánh trước làm bố.”
Giả như nhóm Tâm Thạch dám phản kháng ngay từ lúc đầu, vừa thua thiệt về vũ trang, khí thế, lẫn kinh nghiệm, đổi lại cũng chỉ là năm ăn năm thua. Khi ấy liệu hắn còn có thể sống sót đến giờ? Chỉ một động tác chậm trễ, mũi tên đã cài sẵn của bọn thổ phỉ sẽ xuyên thẳng tới.
Tâm Thạch nâng cung, kéo thử dây. Lực kéo nặng nề, nhưng chỉ cần có thời gian tập luyện thì vẫn có thể thích ứng.
“Không biết Dần Cửu làm thế nào… chỉ một thanh rựa trong tay mà có thể chém loạn loạt tên.” - Vừa kéo cung, hắn vừa hồi tưởng cảnh Dần Cửu tả xung hữu đột, lấy thân yểm hộ, ngăn trở đợt mưa tên đầu tiên để đồng bọn kịp chạy thoát.
Phải biết, mũi tên đã bắn ra vốn có tốc độ rất nhanh, huống hồ lại là một cây cung tốt thế này.
“Người có tốc độ phản xạ như vậy, cảnh giới võ công của Dần Cửu rốt cuộc là gì? Nếu một võ giả phàm nhân đã như thế… vậy thì tu hành giả sẽ mạnh mẽ tới cỡ nào?”
Càng nghĩ, Tâm Thạch càng cảm thấy khát khao lực lượng bức thiết trong lòng.
Nhớ đến Dần Cửu, trong lòng Tâm Thạch lại dấy lên lo lắng cho đám thiếu niên còn lại.
“Không biết bọn họ cùng Dần Cửu hiện giờ ra sao?” Nguyên thân khi còn nhỏ vẫn hay phụ giúp thôn dân làm ít nông vụ mà kiếm bữa cháo bữa cơm sống qua ngày. Tuy chẳng cùng huyết thống, nhưng nguyên thân vẫn có thể gọi một tiếng đồng bào, đồng hương.
“Có nên quay lại giúp một tay không?” - Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã lập tức bị hắn tự mình bác bỏ.
“Không được. Dần Cửu có thể dẫn theo bốn người, cũng không thể lưu lại tất cả. Kết cục tốt nhất, e rằng cũng chỉ là bị thương rồi bỏ chạy. Nếu ta quay về, rất có thể sẽ phải đối đầu cùng lúc hai mũi giáp công, lại thêm một võ giả có tu vi không kém Dần Cửu.”
Còn một khả năng khác, mà Tâm Thạch không nghĩ đến, hoặc vốn không có khả năng diễn ra: đó là đám thiếu niên kia có thể làm nên điều gì đó thần kỳ. Dù sao, cũng chẳng phải ai cũng tình cờ đào hố, lại hữu duyên đúng hôm thổ phỉ tập kích như Tâm Thạch hôm nay.
Tâm Thạch thu nhặt mấy mũi tên sắt còn sót lại. Bọn thổ phỉ vốn đã dùng quá lãng phí, trong lúc gấp gáp truy lùng liền bắn bừa vào các vật chắn. Kết quả, số mũi tên còn nguyên vẹn cũng chỉ đếm được chừng năm chiếc.
Hắn lại dùng đoản đao vừa đoạt được, cắt lấy vài mảnh vải áo còn tạm dùng được trên người thổ phỉ. Đem những mảnh vải ấy gói chặt bốn cây đại đao lại, quyết không để sót lại thứ gì cho lũ cướp. Dù mang theo đồ đạc có phần cồng kềnh, nhưng bốn cây đại đao được bó gọn khá vừa vặn. Hắn tính toán để hai người khiêng, một người nghỉ, rồi thay phiên nhau, chẳng khác nào chiến thuật hành quân ngày xưa của Quang Trung.
Thu thập gần xong thì cu Sửu cũng dần ngưng khóc. Tâm Thạch bước đến, vỗ nhẹ lưng an ủi. Cảm giác ấy, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Bởi ở thời đại hắn từng sống, đấu tranh là trên chính trường, là ở thương trường, chứ đâu phải cảnh chém giết máu tươi như lúc này. Nhưng hiểu thì hiểu, hắn lại chẳng biết mở miệng ra sao để an ủi. Thậm chí, chính bản thân Tâm Thạch còn phải tìm cho mình một cái cớ để không cảm thấy ghê tởm trước những gì vừa làm.
Trong mắt hai thiếu niên lúc này, Tâm Thạch đã là người dẫn đầu: vừa cứu bọn họ một mạng, vừa can đảm, lại có khí chất chỉ huy. Nhưng Tâm Thạch thì rõ ràng, cu Tí với cu Sửu nghĩ thế nào hắn chẳng biết; với hắn, chỉ là nhờ từng xem vài bộ phim kinh dị, cộng thêm sống lâu hơn bọn họ một chút mà thôi.
Khoảng thời gian nghỉ thở dốc cùng lúc lục soát tuy chẳng dài, nhưng cũng đủ để ba thiếu niên hồi phục đôi phần khí lực, có thể tiếp tục di chuyển.
Cu Sửu cùng cu Tí giành lấy phần khiêng bốn thanh đại đao. Tâm Thạch thì khoác trên lưng cây cung mới cùng bó tên sắt, bên hông lại đeo đoản đao đoạt được, trong người còn mang mấy tấm lộ dẫn phòng bất trắc, thêm bốn lượng bạc trắng cùng hai mươi bốn quan tiền. Túi tiền lúc này đã có thể xem như rủng rỉnh. Toàn bộ chiến lợi phẩm đều do Tâm Thạch nắm giữ, song chẳng ai mở miệng dị nghị, thậm chí hai thiếu niên còn cảm thấy việc đó vốn nên thế.
Ba người cất bước, chân nhón nhẹ để tránh phát ra tiếng động lớn. Tâm Thạch vì không mang nặng, chỉ ôm cung đề phòng bốn phía, nên trong lúc đi vẫn còn dư sức suy tính.
“Có thể quay về thôn hay không? Chỉ e là không được. Nếu bọn cướp muốn trả thù, tất sẽ phục kích ngoài thôn. Người trong thôn liệu có vì chuyện này mà liên lụy?” - Ý nghĩ ấy khiến Tâm Thạch không khỏi phiền muộn.
Nhớ lại bọn thổ phỉ, dường như chúng đã sớm biết chuyện nhóm hắn đem lợn vào thành, song không xông thẳng vào thôn mà chỉ chờ lúc người đi lẻ để hạ thủ. Như vậy hẳn là trong đó có luật lệ gì kiềm chế, hoặc cũng có điều gì khiến chúng kiêng kị.
Nhìn mấy mũi tên sắt trong tay, Tâm Thạch càng thấy mọi chuyện có liên quan với nhau.
“Có khi nào bọn chúng sợ việc dùng tên sắt sẽ bị phát hiện nên mới không dám tiến thẳng vào thôn? Nhưng nếu vậy thì hậu thuẫn phía sau bọn chúng đâu này?” - trong lòng hắn rối như tơ vò.
Ba người đã đi được một đoạn khá xa chiến trường cũ. Ngay lúc ấy, một toán thổ phỉ khác đang truy sát đám thiếu niên còn lại cũng đuổi tới nơi này. Thấy tàn cuộc, bọn chúng đồng loạt rùng mình: xác đồng bọn lúng sau vào hố, mũi tên cắm loạn trên đầu, cổ họng, cánh tay, bụng, thậm chí cả hạ thể. Kẻ thảm nhất thì rơi xuống hố chông, bàn chân bị từng đoạn trúc xuyên thủng, máu tươi rỉ ra, trông đã biết trước khi chết tuyệt vọng thế nào.
Một tên nam tử cầm đao đột nhiên hô lên:
“Không ổn… Triệu Khang hắn…” - Vừa nói hắn vừa chỉ vào cái xác bị mũi tên ghim thẳng giữa trán, chết thê thảm.
“Mẹ kiếp, phế vật!! Một đám phế vật!! Triệu Khang càng phế, truy mấy cái tiểu tử hỉ mũi chưa sạch cũng mang mạng chôn cùng”
“Có hay không truy đuổi?” - Người cầm cung mở miệng hỏi.
Tên cầm đao lập tức bác bỏ:
“Đuổi? Để rồi chết phơi thây ngoài hoang dã? Mang cái phế vật kia về, để lão đại tự mình định đoạt.”
Ngoài chửi mắng, bọn chúng cũng chẳng biết làm gì khác. Không rõ đối phương đã cao chạy xa bay hay vẫn lẩn quẩn đâu đây, nhưng nếu liều lĩnh đuổi theo, e rằng kết cục sẽ chẳng khác hơn. Nhìn quần áo xác chết đã bị lục lọi sạch sẽ, bọn chúng đoán hung thủ đã xoát người trước khi rời đi. Mà do đám Tâm Thạch đã cẩn thận nhón chân rời khỏi hiện trường từ sớm, gần như không để lại dấu vết rõ ràng nào để lần theo.
Đám người Triệu Khang cũng vì chủ quan mà chết, chẳng ai muốn kết thúc thê thảm như vậy. Biết đâu đối phương còn giấu hậu thủ phía sau. Người nào có thể đào sẵn hố chông giết người thì chắc chắn là hạng láu cá, tâm tư âm độc, chẳng thể xem thường.
Lúc này, ba người đã rời chiến trường được một quãng xa. Cu Tí bỗng hỏi:
“Thạch ca, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Câu hỏi khiến Tâm Thạch bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Hắn đắn đo khó định. Lũ thổ phỉ cũng không thể muốn làm sằng bậy thì làm. Huống chi, năm tên đã chết, bọn còn lại chỉ còn chín người. Thôn dân mềm yếu nhưng đông, trăm hộ dân cũng đủ để khạc nước bọt chết bọn chúng. Nếu cái thổ phỉ chết cuối cùng có cái đại ca lợi hại thì đành tránh đi một khoảng thời gian. Bây giờ hắn mà về thôn lại càng nguy hiểm cho người trong thôn.
Hắn nói với 2 cái thiếu niên.
"Đi vào thành, nếu được có thể báo cái quan hoặc nhờ người giúp đỡ".
Thực ra, hắn không trông mong vào quan phủ sẽ ra tay diệt phỉ, điều đó quá xa vời. Nhưng thổ phỉ có vũ khí rèn đúc kiểu quân dụng, lại có hậu thuẫn phía sau, cũng không thể muốn làm gì thì làm. Chỉ cần mang theo một thanh đao hay mũi tên sắt làm bằng chứng, tố cáo rằng “gần thành có kẻ tàng trữ vũ khí cấm”. Không có ai chiến đấu với thổ phỉ gì cả, "Không liên quan đến Tâm Thạch a".
Hai người nghe Tâm Thạch nói muốn vào thành chứ không quay về thôn thì trong lòng không khỏi lo lắng - dù gì họ cũng còn người thân ở đó. Nhưng lo thì lo, từ đầu đến cuối Tâm Thạch nói đều có lý, không thể phản bác. Vì vậy cả hai chỉ biết cắn răng, tăng tốc lên đường.
Cổ Lư thành nằm về hướng đông nam Trần Gia thôn, còn Thanh Trúc Sơn thì ở phía nam. Tính ra từ Thanh Trúc Sơn đến thành cũng không xa, nếu chạy hết tốc lực chỉ chừng hai khắc đồng hồ là có thể trông thấy cổng thành.
Lúc này, trời đã về chiều. Nắng hoàng hôn phủ xuống mảnh đất, không mang theo vẻ đẹp bình yên, mà lại nhuốm thêm mấy phần ưu sầu, nặng nề.
Ngay khi ba người còn đang hối hả tiến về phía tường thành, từ cổng bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Đạp đạp… đạp đạp…
Mắt Tâm Thạch ngưng lại nhìn về phía con bạch mã dẫn đầu. Bạch mã dưới ánh chiều tà cơ bắp cuồn cuộn, bờm cắt tỉa gọn gàng. Ngựa đã anh tuấn, người cưỡi nó lại càng uy phong, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắt đá. Một thân khải giáp gọn gàng không hầm hố mà linh hoạt, dẻo dai. Trường thương đen tuyền trong tay, mũi thương hắt ánh hoàng hôn, tựa như thần binh giáng thế. Chỉ đứng đó thôi, khí tức quanh người đã khiến không gian vặn vẹo, trăm bước xa vẫn áp bức đến nghẹt thở.
Theo sau là ba mươi tinh binh, kỵ bộ cung đủ cả. Di chuyển chỉnh tề.
Khi bọn họ lướt ngang, từng tiếng vó ngựa như giẫm thẳng vào lồng ngực, tim Tâm Thạch đập loạn. So với gã mặt sẹo khi trước, áp lực này lớn hơn gấp bội, khiến hắn chỉ dám cụp cái pha, không dám ngẩng mặt nhìn lâu.
Đoàn quân rầm rập đi qua, sát khí cùng uy áp khiến thường dân hai bên đường vội vã né tránh, chẳng ai dám chắn ngang. Trong đám người liền vang lên tiếng xì xào:
“Trác Tướng quân hôm nay xuất binh đi đâu?”
“Hẳn là có kẻ làm loạn.”
“Gan to tày trời !! Cận thành còn dám gây chuyện? Ta thấy không giống, e là có đại sự gì đó.”
Tiếng bàn tán xôn xao khiến lòng Tâm Thạch cùng hai thiếu niên càng thêm bất an. Khi hắn nhìn theo hướng di chuyển của quân lính, trong ngực lập tức trầm xuống một cái - đó chính là hướng Trần Gia Thôn.
Ba người liếc nhau, chẳng cần nói cũng hiểu. Sau cùng Tâm Thạch cắn răng:
“Đào hố chôn mấy thanh đao, rồi về thôn nhìn nhìn.”
Hắn thật sự không yên lòng. Đám binh sĩ kia mặt ai cũng lạnh lùng đầy sát khí,chẳng thể nhìn ra thiện ác. Liệu là tới cứu giúp, hay là có dính líu đến bọn thổ phỉ, hoặc thậm chí chính là hậu thuẫn phía sau.
P/S: Chap này không có gì để nói. Chỉ muốn cảm ơn độc giả nếu đã đọc đến chương này. Cảm ơn rất nhiều!
