Con bĩu môi làm gì? Mẹ Tần đột nhiên nghiêng người dựa vào Tần Tinh Tinh.
Con. . . . . . Con đâu có bĩu môi? Tần Tinh Tinh không được tự nhiên liều mạng khép hai chân lại, thẳng sống lưng, khóe mắt không tự chủ liếc Sở Cách Phi một cái, anh cười khanh khách nhìn thẳng vào cô, hại cô càng thêm như đứng đống lửa. Mới vừa rồi mình vẫn là bình hoa dùng để trang trí, làm sao đột nhiên biến thành tiêu điểm chú ý của bọn họ?
Có phải con ngại mẹ chiếm dụng thời gian hẹn hò của các con hay không?
Con. . . . . . Không phải đâu. Muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu, Tần Tinh Tinh ấp úng giống như là điểm yếu bị bắt vậy.
Mẹ con là một người rất thức thời, mẹ vẫn luôn chú ý thời gian, được rồi, mẹ muốn đi về, hai người các con hưởng thụ thời gian tốt đẹp kế tiếp thật tốt. Mẹ Tần cầm ví da lên. Sở Cách Phi lập tức gọi phục vụ đến tính tiền, quan tâm nói: Bác gái, chúng con trước đưa người về nhà.
Không cần, các con đi hẹn hò đi.
Sau khi chúng con đưa bác gái về nhà còn có rất nhiều thời gian để hẹn hò.
Đột nhiên hôm nay rất muốn đi dạo, nếu như nửa đường mệt mỏi, mẹ sẽ đón taxi, thật sự không cần các con đưa mẹ về.
Vậy hãy để cho chúng con tiễn bác gái đi một đoạn. D đ lê quý đôn ngôn tình
Lần này mẹ Tần không từ chối nữa, nhưng rời khỏi nhà hàng Tây, đi bộ không tới năm phút đồng hồ, dưới sự kiên trì của mẹ Tần liền mỗi người đi một ngả.
Cám ơn anh, tôi cũng phải về rồi. Mặc dù là ở trên đường phố đông nghịt, nhưng đơn độc đối mặt với Sở Cách Phi, cô cũng tự cảm thấy căng thẳng, hốt hoảng, suy nghĩ chạy trốn nhảy ra cực kỳ tự nhiên.
Em cho rằng anh sẽ thả em đi sao? Anh không chút hoang mang từ phía sau bắt lấy tay của cô.
Quay đầu lại trừng mắt, âm thanh của Tần Tinh Tinh bởi vì lo lắng mà khẽ run. Anh muốn như thế nào?
Anh buồn cười nhíu mày. Có phải em quá mau quên rồi hay không? Em còn chưa có trả thù lao cho anh.
Anh muốn thù lao gì? Cô không phải kiểu người thích suy nghĩ lung tung, thế nhưng giờ phút này tất cả trong đầu đều là những hình ảnh lung tung kia, khiến người ta đỏ mặt đến mức sắp chảy máu mũi.
Em cho rằng anh nên yêu cầu dạng thù lao gì? Sở Cách Phi cười như không cười ngang nhiên xông qua, mặt của hai người cách nhau không tới ba cen-ti-mét sẽ dán vào nhau, trong mắt anh lóe lên ánh sáng đùa giỡn, giống như nói rõ đã nhìn thấu tâm tư của cô, hại mặt cô hồng đến mức bên tai đều đã nóng lên.
Tôi không có ý kiến. Có phải quá mập mờ rồi hay không? Hình như là đang ám chỉ với anh, muốn cô tự mình lấy cơ thể làm thù lao, cô cũng sẽ mặc cho anh tuỳ tiện đòi lấy. . . . . . Chuyện này không thể được, cô bổ sung thêm một câu. Anh không có công phu sư tử ngoạm là tốt rồi.
Tiếng cười vui sướng từ trong miệng bật ra, anh dùng trán khẽ chạm vào cô. Làm cho em thất vọng rồi, mặc dù anh rất muốn thỏa mãn hình ảnh bên trong đại não của em, nhưng mà bây giờ anh chỉ muốn đi dạo, khẩu vị tối thật quá tốt, cực kỳ cần tiêu hóa xuống. Những ngày qua anh cơm nuốt không trôi, đến con bé Sở Ngọc Linh thô lỗ cũng phát hiện anh không đúng lắm, liên tục hỏi anh có chỗ nào không khỏe hay không, hôm nay thoát khỏi khói mù, tự nhiên khẩu vị trở lại.
Vào lúc này hẳn là cô cực kỳ vui vẻ có thể thở phào, thế nhưng trong lòng người phụ nữ này