. . . . . . Mẹ, con bảo đảm với người, con nhất định sẽ giáp mặt truyền đạt lời của người cho anh ấy, người có thể yên tâm.. . . . . Đây chỉ là một ví dụ, người đương nhiên không có 120 trái tim, nói tóm lại, người yên tâm là được rồi. . . . . . Con hiểu rõ, con cúp điện thoại.
Kết thúc, Tần Tinh Tinh yếu đuối dựa trán ở cửa nhà vệ sinh, nếu như tiếp tục mỗi ngày đều bị ác chỉnh như vậy, cô sẽ rất nhanh mất nửa cái mạng.
Chuyện này đều là lỗi của Sở Cách Phi, cảnh cáo không đủ, còn không ngừng điện thoại dò xét, cô cũng không thể buồn nôn dính lấy anh liên tục nói lời ân ái ở ngay trước mặt những người khác, không thể làm gì khác hơn là trốn vào nhà vệ sinh, nhưng tần số anh điện tới thật sự quá nhiều, cuối cùng cô vừa nghe thấy âm thanh điện thoại di động rung liền xông vào nhà vệ sinh, cho tới cuối cùng ngay cả điện thoại ngân hàng gọi tới chào hàng cho vay tiền đều nghe ở nhà vệ sinh, càng đừng nói là điện thoại của mẹ già. Rốt cuộc Sở Cách Phi đang đùa trò gì? Đột nhiên tặng hoa cho mẹ cô làm gì? Làm cho mẹ vui vẻ sao? Không cần thiết như vậy, mẹ cũng đã biến thành người hâm mộ của anh rồi, không tặng hoa, lòng của mẹ già cũng hoàn toàn nghiêng về phía anh, cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông này!
Cất điện thoại di động vào túi mỏng của áo khoác, Tần Tinh Tinh mở cửa nhà vệ sinh ra đi ra ngoài, thiếu chút nữa va vào Âu Dương Hỉ Nhi đang dựa lưng vào bồn rửa tay, bị dọa sợ đến mức cô liền lùi lại vài bước.
Thật xin lỗi, không ngờ sẽ dọa đến cậu, tớ còn tưởng rằng trời sập, cậu cũng sẽ mặt không đổi sắc. Âu Dương Hỉ Nhi vô tội há miệng cười.
Tớ cũng không phải là người máy. Tần Tinh Tinh lúng túng lướt qua bạn tốt đi ra khỏi toilet.
Cậu không cần rửa tay sao? Giọng điệu của Âu Dương Hỉ Nhi giống như cô là một con quỷ bẩn thỉu vậy.
Tớ. . . . . . Lời đến khóe miệng lại nuốt trở về, cũng không thể nói cô không có đi vệ sinh, cô tới nhà vệ sinh làm gì?
Đưa tay đẩy Âu Dương Hỉ Nhi ra, Tần Tinh Tinh đi tới phía trước bồn rửa tay rửa sạch tay, còn dùng khăn lông lau khô tay, sau đó cẩn thận mở hai tay ra trước mặt Âu Dương Hỉ Nhi, Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên bắt lấy tay phải của cô kéo đi ra ngoài.
Cậu làm gì?
Âu Dương Hỉ Nhi sử dụng ánh mắt ý bảo cô ngoan ngoãn cùng đi theo, sau đó quay đầu dặn dò sinh viên làm việc ngoài giờ: Tiểu Điềm, hai người chúng tôi đi ra ngoài một chút, đợi lát nữa trở về mua bánh ngọt cho em, có chuyện gọi điện thoại cho chúng tôi. Mấy phút sau, hai người đi tới quán cà phê gần đó, mỗi người gọi một bình trà lài, kết hợp với một miếng bánh bông lan chanh ngon lành, nhưng mà, giờ cũng không phải là thời gian trà chiều, Âu Dương Hỉ Nhi là muốn tiến hành bức cung.
Nói đi, cuối cùng là cậu đang làm cái quỷ gì?
Gì mà giở trò quỷ gì?
Giả ngu? Người phụ nữ này xem ai cũng như người mù sao? Nếu như không có quỷ, sẽ có người trốn trong nhà vệ sinh nói điện thoại di động sao?
Tớ. . . . . . Đi tiểu nhiều lần Bây giờ thật sự nói không ra hai chữ này*, cô tương đối quen làm một người thẳng thắn.
(*Đi tiểu nhiều lần trong tiếng Trung chỉ gồm hai chữ)
Làm gì phải ấp a ấp úng? Cậu cho rằng tớ là kiểu phụ nữ thích đào bát quái riêng tư của người khác sao? Nếu như cậu không phải là bạn tốt nhất của tớ, tớ ngay cả sức lực ngồi ở chỗ này dính lấy cậu lải nhải cũng không có.
Cứ nói thôi, chuyện như vậy cũng không thích hợp giấu diếm, cũng chỉ là hung ác cảnh cáo, về sau cô không được ầm ĩ diễn trò mất liên lạc nữa, bằng không, Sở Cách Phi sẽ trông coi ở gần đây, chuyện này thật sự không có