Hít vào lại thở ra, cô hốt hoảng chuyển di động trở về hình ảnh lúc đầu, tiện tay ném về trên khay trà, bước nhanh đồng thời hô khi hồi chuông cửa thứ hai vang lên: Tới.
Cửa vừa mở ra, thấy người đứng ở ngoài cửa không phải là Sở Cách Phi vốn mong đợi xuất hiện, mà là mẹ, Tần Tinh Tinh thất vọng đồng thời hiểu một chuyện: Trốn tránh anh, nhưng thật ra là đang hành hạ mình.
Mẹ con là quái vật sao? Mẹ Tần dùng ngón tay khẽ đẩy trán Tần Tinh Tinh một cái, cô lập tức phục hồi tinh thần lại.
Hả?
Con vẫn nhìn mẹ chằm chằm, giống như mẹ là quái vật, là mẹ đột nhiên nhiều hơn một cái đầu, hay là nhiều hơn một cánh tay?
Mẹ Tần đẩy Tần Tinh Tinh ra đi vào trong nhà. Eri lê 1234 quý 5678 đôn
Con. . . . . . Con sợ hết hồn, tuần trước mẹ mới đến nơi này, không ngờ hôm nay mẹ lại chạy tới nữa. Đóng cửa lại, Tần Tinh Tinh vào phòng bếp rót một ly nước trái cây mang ra.
Con không chào đón mẹ tới nơi này như vậy sao? Mẹ Tần đặt nước trái cây ở trên khay trà, tò mò sờ sờ đông, nhìn nhìn tây.
Bởi vì hôn nhân không hạnh phúc, bà vẫn đắm chìm trong chính bi thương của mình, chưa từng nghiêm túc quan tâm cuộc sống của con gái, cho đến khi có một ngày bạn tốt hỏi chuyện lớn cả đời của con gái, bà mới đột nhiên phát hiện mình không làm tròn bổn phận đến cỡ nào.
Đúng vậy, bà là một người mẹ không làm tròn bổn phận, cũng không biết chỗ ở của con gái tràn đầy màu sắc ấm áp, đây chính là ngôi nhà mà bà khát vọng.
Không phải, mẹ đột nhiên trở nên khác thường như vậy, con giật mình. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn nhìn bóng lưng của mẹ, đây là lần đầu tiên phát hiện, bóng lưng của mẹ thật là ấm áp!
Mẹ Tần quay đầu lại lườm cô một cái. Mẹ khác thường chỗ nào? Không phải đã nói muốn gặp mặt ăn cơm với bạn trai của con, con quên sao?
Sau một lúc ngớ ra, Tần Tinh Tinh có vẻ không biết làm sao. Mẹ, trí nhớ của người và con có chút khác biệt, không phải chúng ta nói trước chọn thời gian thật tốt sao? Con còn chưa có xác định được thời gian, làm sao có biện pháp gặp mặt ăn cơm.
Trí nhớ của mẹ con rất tốt, chỉ là mẹ muốn hôm nay là chủ nhật, hẳn là hai người các con có hẹn trước rồi, trước khi hẹn hò có thể cùng ăn bữa trưa, điều này cũng đỡ cho con lãng phí tâm tư sắp xếp thời gian hai bên. Mẹ Tần là có chuẩn bị mà đến.
Chậc. . . . . . Hôm nay chúng con không có hẹn hò, bởi vì anh ấy có cuộc hẹn khác. Cô đã căng thẳng đến cơ thể đang phát run rồi, thiếu chút nữa đầu lưỡi thắt lại không có biện pháp trả lời, gần đây làm sao mẹ luôn trình diễn kiểu tiết mục đột kích này?
Cậu ta thật là bận rộn, luôn có cuộc hẹn khác, cậu ta hẹn người ta mấy giờ? Hiển nhiên mẹ Tần sinh lòng hoài nghi.
Con nhớ là. . . . . . Hẳn là vào khoảng hai giờ chiều. Tính toán một chút, thời gian này cũng không tiện ăn trưa, cũng không tiện uống trà chiều, nếu như vậy mẹ không có biện pháp rồi.
Vậy thì đổi lại ăn tối cũng được.
Khóe môi co rúm một chút, tại sao cô không tính đến tối chứ? Chậc. . . . . . Con sợ buổi tối anh ấy và bạn còn có những hoạt động khác, hay là hôm khác đi.
Bây giờ con gọi điện thoại liên lạc với cậu ta, hỏi cậu ta buổi tối có tiện cùng nhau ăn cơm không?
Mẹ, đột nhiên người muốn gặp người ta, người ta sẽ bị dọa giật mình. Người bị giật mình vốn là cô!
Làm sao có thể là đột nhiên? Mẹ nhớ là trước kia đã sớm đề cập với con, con không có nói với cậu ta sao?
Con. . . . . . Con quên. Mẹ kiên trì với chuyện này như vậy