Ba ngày sau.
Toàn bộ giới truyền thông Thành phố A, cùng hàng trăm khách mời danh giá từ các tập đoàn hàng đầu cả nước, đều tụ họp tại Trung tâm Hội nghị Quốc tế để tham dự sự kiện kỷ niệm 30 năm thành lập Tập đoàn Lệ thị.
Một bữa tiệc xa hoa.
Một sân khấu rực rỡ.
Một màn trình diễn không ngờ tới.
—-
Lâm Nhược Tâm bước xuống khỏi chiếc taxi ở khu phố đối diện trung tâm hội nghị, tay kéo chiếc vali kích thước nhỏ gọn. Cô mặc một chiếc đầm lụa màu be giản dị, không phấn son lộng lẫy, không vệ sĩ đi kèm, hoàn toàn tương phản với những người đang bước lên thảm đỏ.
Nhưng trong chiếc vali ấy, cô mang theo đoạn video có thể khiến cả Lệ thị sụp đổ.
Cô bước vào một quán cà phê nhỏ ngay đối diện sảnh chính trung tâm. Nơi ấy, cô đã thuê riêng một tầng lầu và chuẩn bị hệ thống phát sóng trực tiếp từ xa, qua vệ tinh, với IP ẩn danh và tường lửa ba lớp.
“Lệ tổng, lần này, tôi để anh nhìn thấy rõ tất cả: bằng mắt, bằng tim, bằng máu.”
—-
Tại hội trường chính, Thiệu Vân là người mở màn.
Chiếc váy đuôi cá màu đỏ sẫm bó sát, ánh đèn chiếu vào làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của cô ta. Giọng nói ngọt ngào vang lên:
“Cảm ơn tất cả quý vị đã có mặt tại lễ kỷ niệm ngày hôm nay. Tôi là Thiệu Vân, đại diện cho thế hệ người trẻ từng bước đi cùng Lệ thị…”
Khán giả vỗ tay, máy quay lia sát khuôn mặt cô ta. Đằng sau ánh hào quang ấy là một cơn sóng ngầm đang chuẩn bị cuộn trào.
Trên tầng lầu đối diện, Lâm Nhược Tâm bấm nút.
…
Đèn vụt tắt.
Màn hình LED chính giữa sân khấu đột ngột chuyển đổi. Không còn là hình ảnh logo Lệ thị, mà là một đoạn video mờ tối, ghi hình một căn phòng nhỏ, nơi ông Lâm Trí Viễn ngồi đối diện với ba người đàn ông.
Trong đó có Tống Kỳ, một người đàn ông lạ mặt, và… một bóng dáng quen thuộc, cha của Lệ Dạ Hàn.
Khán phòng im phăng phắc.
[Ông đừng tưởng có cổ phần là muốn nuốt trọn cả công ty tôi thì dễ.]
[Ông Lâm, ông biết chơi cổ phiếu không? Vậy chơi đi. Nhưng đừng trách tôi không nhắc trước. Cô con gái nhỏ của ông… vẫn học ở trường quốc tế nhỉ?]
Giọng của người đàn ông trong video đầy đe dọa. Ông Lâm giận run người, đứng bật dậy, lao tới nhưng bị đè xuống ghế. Video kết thúc khi tiếng đấm đá vang lên, kèm theo tiếng ông Lâm hét:
[Tôi thà chết chứ không để Lâm thị rơi vào tay các người!]
Màn hình vụt tối.
Cả khán phòng bàng hoàng.
Thiệu Vân đứng chết trân giữa sân khấu.
MC luống cuống: “Xin lỗi quý vị… hệ thống… có trục trặc kỹ thuật…”
Nhưng lúc đó, một giọng nữ vang lên từ loa ngoài, trong trẻo và đầy bình tĩnh:
“Tôi tên là Lâm Nhược Tâm, con gái duy nhất của ông Lâm Trí Viễn, người sáng lập Lâm thị.”
“Đây là bằng chứng tôi thu thập suốt ba năm qua. Tôi không cần tiền của các người. Tôi chỉ muốn… sự thật được phơi bày. Những kẻ gây ra cái chết cho cha tôi, ép tôi sống lưu vong, rồi lật mặt đẩy tôi khỏi thế giới này…”
“Tôi… sẽ lần lượt khiến các người trả giá.”
Không một ai nói nên lời.
—-
Phòng kỹ thuật của Lệ thị náo loạn. Truy tìm nguồn phát. Truy tìm kẻ tung đoạn video.
Lệ Dạ Hàn đứng dậy, bước khỏi ghế VIP, gương mặt trắng bệch. Tay hắn run lên, nhưng đôi mắt lại ánh lên tia lạnh lẽo.
Cô ấy… trở về rồi.
Không còn là cô gái nhỏ ướt nước mắt, lặng lẽ đứng trong tang lễ, nắm tay hắn cầu xin sự bảo vệ.
Không còn là người con gái từng yêu hắn đến mức quên cả danh dự.
Mà là một người phụ nữ, lạnh lùng, thông minh, không còn chờ đợi.
—-
Ở phía xa, trong căn phòng đối diện, Lâm Nhược Tâm tháo tai nghe, rút dây kết nối. Mọi thứ được xóa sạch trong vài giây.
Cô mở điện thoại, gửi dòng tin nhắn đến một người lạ:
“Kế hoạch thành công. Bắt đầu chuyển giai đoạn hai.”
Cô đứng dậy, kéo vali, xoay người rời đi, để lại phía sau là thành phố đang rung chuyển bởi một đoạn video dài hai phút.
…
Đêm hôm đó.
Thiệu Vân gọi điện cho Lệ Dạ Hàn:
“Anh tin con nhỏ đó à? Nó dùng chiêu cắt ghép, bịa đặt, chỉ để kéo anh xuống! Em mới là người ở bên anh!”
Giọng hắn khàn đặc: “Im đi, Thiệu Vân.”
“Anh từng thề sẽ không để ai chạm vào cô ta nữa cơ mà!” cô ta hét lên.
Lệ Dạ Hàn không trả lời. Hắn tắt máy, nhìn chằm chằm vào chiếc USB đặt trước mặt. Hắn đã tìm ra đoạn mã hóa trong video, là chữ viết tay của cô.
“Ký hiệu mã hóa nội bộ trong phòng làm việc của cha cô ấy. Là cô ấy thật rồi…”
Lệ Dạ Hàn đứng dậy.
Giờ hắn phải tìm ra cô, và lần này không còn để kéo cô về bằng tình cảm.
Mà là để biết… rốt cuộc hắn đã đánh mất gì, và phải trả bao nhiêu để chuộc lại.