Trưa hôm đó, tin tức xuất hiện trên mọi trang mạng lớn:
[Rò rỉ đoạn ghi âm tố cáo ông trùm tài chính Tống Kỳ cưỡng ép thao túng Lâm thị!]
[Ghi âm nội bộ hé lộ Lâm Trí Viễn bị đe dọa trước khi tự sát?]
[Người đứng sau màn kịch này là ai? Sự im lặng của Lệ thị gây phẫn nộ.]
Mỗi cú click là một làn sóng dội ngược vào Lệ Dạ Hàn.
Trong phòng họp, các cổ đông đập bàn, nổi giận:
“Chuyện này đã bị ém suốt bao năm?!”
“Chúng tôi yêu cầu anh công khai toàn bộ hồ sơ!”
“Lệ tổng, anh định giấu chuyện này tới khi nào?”
Hắn ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nơi đoạn ghi âm đang được phát lại bằng tốc độ thường thấy trên internet.
Giọng nói của cha cô. Giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên quyết. Cái tên "Lý Tề Dụ" được nhắc đến rõ ràng.
Và hắn: Lệ Dạ Hàn, bỗng nhận ra: Hắn đã thực sự trở thành con cờ. Một con cờ hoàn hảo trong kế hoạch hủy diệt nhà họ Lâm.
Hắn siết chặt tay.
Một lần nữa, cô gái đó… lại ra tay đúng lúc.
…
Tại một căn hộ cao cấp, Lâm Nhược Tâm ngồi trước laptop, lặng lẽ đọc bình luận dưới bài đăng:
[Tống Kỳ từng là thần tượng của tôi. Không ngờ lại dính đến cái chết của Lâm Trí Viễn!]
[Lệ thị có thật sự trong sạch?]
[Tôi thấy cô Lâm rất bản lĩnh. Không khóc lóc, không oán than, mà lặng lẽ lật lại mọi chuyện.]
[Đáng ngưỡng mộ!]
Cô không trả lời, cũng không thích hay chia sẻ. Mọi thứ đều được thực hiện qua một tài khoản ẩn danh, không để lại dấu vết nào liên quan đến cô.
Báo thù không cần phải lên tiếng. Chỉ cần đúng lúc, đúng nơi, đúng người.
Cô khẽ nhếch môi: “Chào mừng đến với địa ngục, Lệ tổng.”
…
Hôm đó, Thành phố A bất ngờ chào đón một chuyến bay tư nhân.
Tại cổng VIP sân bay, Thiệu Vân bước xuống, chiếc kính râm to bản che nửa khuôn mặt, váy trắng tinh khôi, tay kéo vali hiệu Hermès mới ra mắt mùa này.
Cô ta từng là ngôi sao hạng A đình đám, nhưng đã đột ngột rút lui khỏi showbiz sau vụ scandal cách đây ba năm. Và cũng là "mối tình đầu công khai" duy nhất của Lệ Dạ Hàn.
"Thiệu tiểu thư, cô quay lại vì scandal sao?"
"Liệu cô có tiết lộ điều gì về mối quan hệ với Tống Kỳ không?"
Cô ta không trả lời, chỉ nở một nụ cười ngọt ngào:
“Xin lỗi, hôm nay tôi chỉ đến tìm một người bạn cũ.”
…
Chiều hôm đó.
Lệ Dạ Hàn vừa kết thúc cuộc họp báo nội bộ thì bị trợ lý thông báo: “Thiệu Vân… đang ở dưới sảnh.”
Hắn thoáng cau mày, nhưng vẫn gật đầu.
Trong phòng tiếp khách tầng 26, Thiệu Vân ngồi bắt chéo chân, ánh mắt như hồ nước đầu thu, long lanh nhưng khó đoán.
“Dạ Hàn,” cô ta khẽ gọi: “Ba năm không gặp, anh vẫn lạnh lùng như vậy.”
Hắn đứng im: “Tôi tưởng em đã định ở lại châu Âu.”
“Ừm, nhưng em nghe nói… anh gặp chuyện. Em không yên tâm.”
Cô ta bước lại gần, vươn tay định chạm vào áo vest của hắn, nhưng bị hắn né tránh tinh tế.
Thiệu Vân không giận, chỉ cười nhẹ:
“Dù sao… em cũng là người duy nhất từng ở bên anh khi mẹ anh mất.”
Câu nói như một mũi dao, cắm đúng vào vết thương sâu nhất trong lòng Lệ Dạ Hàn.
Đó là quãng thời gian đen tối nhất của hắn. Khi mẹ hắn phát điên rồi qua đời trong đơn độc. Khi hắn phát hiện ra đằng sau hào quang Lệ thị là một đống rác rưởi và máu. Và khi đó, chỉ có Thiệu Vân ở bên.
Nhưng cũng chính cô ta, sau này, đã rút dao cắm sau lưng hắn, bán tin cho Tống Kỳ để đổi lấy hợp đồng điện ảnh và tài sản.
Hắn không bao giờ quên.
…
Tối hôm đó.
Lâm Nhược Tâm nhận được một tin nhắn nặc danh:
[Lệ tổng gặp lại Thiệu Vân. Cô ta đang tiếp cận hắn.]
Cô chỉ nhìn qua, không phản ứng.
Trong mắt cô lúc này, Thiệu Vân chỉ là một con rối cũ, bù nhìn xinh đẹp bị thời gian và scandal bóp méo.
Cô có việc khác quan trọng hơn.
USB thứ hai: chứa video quay lén từ camera bí mật trong phòng làm việc của cha cô, đã được trích xuất.
Và cô sẽ để video đó… xuất hiện đúng vào kỷ niệm ngày thành lập Lệ thị – sự kiện truyền hình trực tiếp khắp cả nước, sẽ diễn ra sau ba ngày nữa.
…
Đêm xuống.
Lệ Dạ Hàn ngồi một mình trong phòng tối, trước mặt là ảnh của mẹ, ảnh của Lâm Trí Viễn, và... một tấm ảnh cũ mờ nhòe chụp bốn người: Ba hắn, mẹ hắn, Lâm Trí Viễn, và một người đàn bà trẻ không rõ mặt.
Hắn rít điếu thuốc, giọng khản đặc:
“Mẹ, nếu năm đó là do ba giết… thì có phải… con sai rồi không?”
Điện thoại đổ chuông.
Hắn nhấc máy, nghe giọng của một nhân viên kỹ thuật:
“Chúng tôi xác nhận được đoạn ghi âm rò rỉ được phát từ một thiết bị IP di động, nhưng có dấu vết liên quan đến địa chỉ WiFi… nhà của cô Lâm Nhược Tâm.”
Hắn siết chặt điện thoại, mắt tối sầm lại.
Cô vẫn chưa buông tha. Và hắn… cũng không định để yên nữa.