Buổi sáng Thành phố A bao phủ bởi một màn sương mỏng, khí lạnh lùa vào khe cửa, khiến không gian trở nên u ám hơn thường lệ.
Lâm Nhược Tâm ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm cà phê đen. Tin tức sáng nay đã lan khắp giới kinh doanh: Tống Kỳ bị tạm giữ hình sự để điều tra hành vi rửa tiền, thao túng thị trường và làm giả báo cáo kiểm toán.
Cô không vui. Không buồn. Cảm xúc trống rỗng như mặt nước hồ mùa đông.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Màn hình điện thoại sáng lên, một dãy số lạ gọi đến.
Cô do dự vài giây, rồi bắt máy.
“Là cô Lâm Nhược Tâm?”
Giọng đàn ông trầm thấp, mang theo chút khản đặc do hút thuốc lâu năm.
“Tôi là ai không quan trọng. Nhưng tôi từng là bạn của cha cô: Lâm Trí Viễn. Tên tôi là Hứa Thành Phong. Tôi có thứ cô cần.”
Cô lập tức đứng bật dậy: “Ông đang ở đâu?”
“Nhà kho cũ đường Minh Xuyên, khu Tân Tây. Chỉ mình cô thôi.”
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng.
—-
Lệ Dạ Hàn bước vào phòng họp, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
Thư ký thì thầm bên tai: “Cổ đông yêu cầu giải trình về vai trò của Tống Kỳ trong Lệ thị.”
“Chuẩn bị thông cáo báo chí,” hắn lạnh giọng: “cắt toàn bộ quan hệ với công ty của Tống Kỳ, niêm phong tất cả hợp đồng liên quan, kiểm toán lại dữ liệu trong ba năm.”
“Nhưng nếu vậy, truyền thông sẽ truy ngược về vụ sụp đổ của Lâm thị năm đó…”
“Cứ để họ truy.” Lệ Dạ Hàn nói, giọng như một lưỡi dao: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc mình đã bị ai lợi dụng suốt mấy năm qua.”
—-
Kho hàng cũ trên đường Minh Xuyên, hầu như đã bị bỏ hoang. Gió thổi qua khe mái tôn tạo thành những tiếng rít rợn người.
Lâm Nhược Tâm đẩy cửa bước vào, ánh sáng yếu ớt của bóng đèn dây tóc chiếu lên gương mặt gầy gò của Hứa Thành Phong.
Ông ta mặc áo khoác da cũ, tay cầm điếu thuốc cháy dở, mắt sâu hoắm, rõ ràng đã trải qua nhiều năm sống ngoài lề xã hội.
“Tôi cứ tưởng cô sẽ không đến,” ông ta cười khẩy.
“Tôi đến rồi, ông nói đi,” cô đáp, không vòng vo: “Ba tôi chết vì cái gì?”
Ông ta nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc lạnh: “Ba cô chết… vì quá tin người.”
“Người đó là ai?”
Hứa Thành Phong thở ra một hơi khói dài, rồi lấy từ trong túi áo ra một thẻ nhớ USB.
“Trong đây là đoạn ghi âm một cuộc họp kín. Trước khi Lâm thị sụp đổ một tháng, ba cô đã ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa ông ấy và một người, người đó tên là Lý Tề Dụ, phó giám đốc tài chính thời đó.”
“Lý Tề Dụ đã chết trong tai nạn xe mà…”
“Không phải tai nạn,” ông ta cắt ngang: “Là bị giết người diệt khẩu. Còn ba cô… sau khi thu xong đoạn ghi âm, ông ấy gửi nó cho tôi giữ. Một tuần sau, ông ấy ‘tự sát’.”
Lâm Nhược Tâm nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Vì sao ông lại giữ im lặng suốt bao năm?”
“Vì tôi sợ,” ông ta thành thật: “Nhưng giờ thì không còn gì để mất nữa.”
…
Buổi tối, Lệ Dạ Hàn đứng trong phòng làm việc, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính.
Một bức ảnh được phóng to, ảnh chụp cùng mẹ hắn tại bệnh viện tâm thần, nơi bà từng điều trị suốt hai năm trước khi mất. Trong nền ảnh, có một người đàn ông mặc áo blouse trắng.
Phần mềm nhận diện khuôn mặt vừa xác nhận: người đó là Lý Tề Dụ.
Cơn ớn lạnh lan khắp sống lưng hắn.
Năm đó, Lý Tề Dụ từng làm việc cho cả Lâm thị và Lệ thị, một nhân vật "trung gian", chẳng ai để ý. Nhưng hắn lại xuất hiện trong bệnh viện nơi mẹ hắn điều trị, nhiều tháng trước khi bà phát điên.
Điều này có nghĩa là… bệnh tình của mẹ hắn, có thể đã bị tác động.
“Rốt cuộc là ai đã dựng lên toàn bộ màn kịch này?” Hắn gầm khẽ, gõ mạnh lên bàn.
…
Đêm hôm đó.
Lâm Nhược Tâm bật máy tính, cắm USB vào ổ.
Cô bật đoạn ghi âm:
[Trí Viễn, anh biết rõ nếu anh không ký, sẽ có người chết.]
[Tôi không ký! Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ khi số liệu bị sửa, cổ đông bị lừa gạt!]
[Vậy thì anh tự cầu phúc đi… vì người tiếp theo có thể là con gái anh.]
Đoạn băng kết thúc trong một tiếng loẹt xoẹt như bị giật mic.
Cô dựa vào ghế, tay run lẩy bẩy.
Thì ra… ba cô đã từng chiến đấu đến cùng. Không yếu đuối. Không đầu hàng. Cái chết của ông không phải vì sợ hãi, mà vì bị ép vào đường cùng.
Và kẻ nói câu đe dọa kia, chính là… Tống Kỳ.
…
Sáng hôm sau, tin tức lan truyền: Tống Kỳ đã bị khởi tố chính thức.
Nhưng bất ngờ hơn cả, Lệ thị tuyên bố chủ động hợp tác với cơ quan điều tra, đồng thời mở cuộc điều tra nội bộ liên quan đến giai đoạn tiếp nhận tài sản từ Lâm thị năm 2020.
Trong buổi họp báo, Lệ Dạ Hàn đích thân xuất hiện.
Hắn đứng trên bục, ánh mắt lạnh băng, vẻ mặt không cảm xúc.
“Chúng tôi không trốn tránh trách nhiệm,” hắn nói, từng chữ rõ ràng: “Nếu có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy quá trình tiếp quản Lâm thị năm đó có sai phạm, tôi: Lệ Dạ Hàn, cam kết sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Giới truyền thông náo loạn.
Còn Nhược Tâm, đứng lặng lẽ xem tin tức qua màn hình điện thoại và chỉ khẽ mỉm cười.
Ván cờ đã đến lượt cô ra tay.