Gả Cho Kẻ Thù, Để Cho Hắn Mãi Trở Thành Cái Bóng

Chương 6: Kẻ đứng ngoài cuộc chơi

Trước Sau

break

Bên trong quán bar cũ kỹ ở khu vực Tây Thành, ánh đèn mờ nhòe phản chiếu trên lớp sơn bong tróc tường gạch. Nhạc nhẹ phát ra từ dàn loa rè, như cố tình tránh gây chú ý.

Lâm Nhược Tâm ngồi trong góc tối, áo khoác đen trùm kín nửa người, tóc buộc thấp và khẩu trang che gần hết gương mặt.

Cô đang chờ một người.

Một nhân vật đã từng đứng trong hàng ngũ thân tín của Lệ Dạ Hàn: Lý Hạo.

Ba năm trước, Lý Hạo bị đuổi khỏi Lệ thị vì “vi phạm đạo đức nghề nghiệp”. Nhưng theo hồ sơ mà Nhược Tâm tự mình truy vết, vụ việc đó có dấu hiệu bị dàn dựng.

Cô cần anh ta, không phải để lật đổ Lệ thị, mà để lật mặt những người năm xưa từng ra tay với nhà họ Lâm.

Mười phút sau, Lý Hạo xuất hiện.

Anh ta đã thay đổi rất nhiều, râu ria lởm chởm, gầy hơn, ánh mắt hoài nghi đầy cảnh giác.

“Cô là ai?” Anh ta ngồi xuống, giọng khàn đặc.

Lâm Nhược Tâm không trả lời ngay. Cô tháo khẩu trang ra.

Lý Hạo thoáng sửng sốt, sau đó cau mày.

“Cô là… con gái của Lâm Trí Viễn?”

“Phải,” cô đáp, không vòng vo: “và tôi đến đây để hỏi anh: ba tôi năm đó, có thật là tự sát không?”

Lý Hạo trầm mặc.

Một lúc sau, anh ta nói khẽ:

“Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, không đủ tư cách biết hết chân tướng. Nhưng… tôi đã thấy sổ sách bị thay đổi. Tôi biết có tiền chuyển ra nước ngoài trước ngày tập đoàn nhà cô sụp đổ.”

“Anh có bằng chứng không?” Nhược Tâm gằn giọng.

“Không còn. Tất cả đã bị xóa. Nhưng tôi biết ai có.” Lý Hạo ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia hy vọng yếu ớt: “Cô dám tìm hắn không? Chính là người cô đang sống cùng: Lệ Dạ Hàn.”

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc Lệ thị, Lệ Dạ Hàn đang lật lại hồ sơ cũ. Một trợ lý riêng mang đến tập hồ sơ nội bộ bị quên lãng từ năm 2020, thời điểm nhà họ Lâm sụp đổ.

Giữa đống tài liệu, hắn tìm thấy một đơn vị kiểm toán cũ từng thực hiện báo cáo cho Tập đoàn Lâm thị năm đó, cái tên quen thuộc: Trung tâm Kiểm toán Hằng Viễn.

Hằng Viễn vốn là công ty con của một quỹ đầu tư ngoại quốc. Và người trực tiếp phụ trách năm ấy là…

Tống Kỳ.

Lệ Dạ Hàn siết chặt hồ sơ trong tay.

Một dự cảm mơ hồ bắt đầu hiện hình. Trong kế hoạch trả thù, hắn từng tin rằng mình nắm được toàn bộ chân tướng, rằng nhà họ Lâm chính là kẻ đã dồn cha mẹ hắn đến đường cùng, khiến bà phát điên rồi tự tử.

Nhưng nếu Tống Kỳ từng giữ vai trò kiểm toán năm đó… liệu có khả năng người thao túng sau lưng cả hai gia đình, chính là một bàn tay thứ ba?

Tối đó, Lâm Nhược Tâm về nhà trễ hơn thường ngày. Vừa bước vào sảnh, cô đã thấy Lệ Dạ Hàn ngồi trên ghế sofa, không bật đèn, chỉ một chiếc đèn bàn hắt sáng nửa mặt hắn.

“Cô đi đâu?” Hắn hỏi, giọng trầm thấp, không mang cảm xúc.

Cô tháo giày, điềm nhiên nói: “Gặp bạn cũ.”

“Lúc nửa đêm? Ở quận Tây Thành?”

Cô không trả lời, chỉ quay lại nhìn hắn, khẽ cong môi: “Anh cho người theo dõi tôi?”

Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến gần, mùi rượu nhè nhẹ thoảng qua.

“Không cần cho người theo dõi, cô giấu cũng không khéo.”

“Vậy anh định làm gì? Giam lỏng tôi?”

Hắn im lặng. Rồi, thật khẽ, hắn hỏi:

“Cô có từng… nghi ngờ rằng cha cô bị hại?”

Câu hỏi khiến cô khựng lại.

Cô ngước lên, bắt gặp đôi mắt hắn, lần đầu tiên, không phải thù hận, không phải kiêu ngạo… mà là một tia hoang mang thật sự.

“Anh đang hỏi với tư cách gì?” cô gằn từng chữ: “Kẻ thù, hay… kẻ phản bội sự thật?”

Lệ Dạ Hàn không đáp.

Cô xoay người bỏ lên lầu. Mỗi bước chân đều nặng nề, nhưng vững vàng.

Ba ngày sau.

Tin tức mới tiếp tục bùng nổ: Thiệu Vân bị điều tra về rửa tiền và liên quan đến một chuỗi công ty ma ở nước ngoài. Trên danh sách cổ đông ẩn danh, cái tên “T.K. Corporation” xuất hiện lặp đi lặp lại, và các nhà báo bắt đầu liên hệ nó với Tống Kỳ.

Ban điều hành Lệ thị tổ chức họp khẩn. Áp lực từ cổ đông tăng cao. Một cuộc thanh trừng nội bộ đang âm thầm diễn ra.

Tống Kỳ nhận trát triệu tập từ cơ quan điều tra. Lý do: có dấu hiệu gian lận tài chính xuyên quốc gia.

Trong văn phòng riêng, Lệ Dạ Hàn ngồi trầm ngâm, đôi mắt tối sầm. Tin tức quá nhanh, quá gọn, gần như giống cách hắn từng làm.

Hắn nhận ra, người đứng sau lần này không còn là một con cờ đơn độc nữa.

Mà là một người đang chơi cùng một ván cờ… với hắn.

Tối hôm ấy, Lâm Nhược Tâm bước vào phòng làm việc, đặt lên bàn hắn một tập hồ sơ.

“Cái này là gì?” Hắn hỏi.

“Bằng chứng liên quan đến Tống Kỳ.”

“Cô lấy từ đâu?”

“Không quan trọng.” Cô mỉm cười, dịu dàng đến mức giả tạo. “Quan trọng là anh sẽ xử lý thế nào.”

Hắn nhìn cô. Ánh mắt phức tạp đến mức chính hắn cũng không lý giải được.

Cuối cùng, hắn hỏi:

“Vì sao cô lại đưa cho tôi?”

“Vì tôi muốn xem,” cô tiến lại gần, giọng khẽ như thì thầm: “khi biết mình đã giết nhầm người, anh còn có thể sống tiếp được không.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc