Gả Cho Kẻ Thù, Để Cho Hắn Mãi Trở Thành Cái Bóng

Chương 5: Quân cờ bí mật

Trước Sau

break

Một tuần sau, dự án hợp tác cùng Thiệu Vân chính thức được thông qua nội bộ, chỉ còn chờ ban giám đốc ký duyệt. Trong cuộc họp cuối cùng, Tống Kỳ tự tin đến mức gần như mỉa mai Lâm Nhược Tâm.

“Cô Lâm, tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ pháp lý mà cô yêu cầu,” ông ta đẩy tập tài liệu về phía cô, nhếch môi: “hy vọng lần này không còn thắc mắc nào nữa.”

Lâm Nhược Tâm thong thả lật từng trang, lặng im không đáp.

Nhưng khi ánh mắt cô dừng lại ở một chi tiết nhỏ, bản scan hợp đồng có chữ ký đại diện phía Thiệu Vân là một cái tên rất quen: “Đinh Tử Vũ” cô khẽ nhếch môi.

Đinh Tử Vũ, một nhân vật tưởng như vô danh trong giới đầu tư, nhưng lại từng là người tình cũ của Tống Kỳ. Cô biết điều đó bởi... ba năm trước, chính Đinh Tử Vũ từng cầu xin cha cô giúp đỡ để thoát khỏi Tống Kỳ, và bị từ chối. Không lâu sau, gia đình cô gặp biến cố.

Đó là một cái tên cô không bao giờ quên.

Và bây giờ, hắn lại xuất hiện, như một cái bóng mà cô chờ đợi suốt ba năm.

—-

Tối hôm đó, cô ngồi một mình trong thư phòng biệt thự, tay cầm điện thoại cũ được lén lút mang từ nước ngoài về, được giấu kín trong ngăn kéo lót nhung của hộp nữ trang mà Lệ Dạ Hàn sẽ chẳng bao giờ chạm đến.

Cô gửi một tin nhắn duy nhất, đến một đầu mối truyền thông đang cầm sẵn “mồi”:
“Tài liệu nội bộ Lệ thị xác nhận hợp tác với Thiệu Vân:công ty từng bị tố lừa đảo, đứng tên đại diện là Đinh Tử Vũ, người từng dính bê bối tình ái với một lãnh đạo ngành.”

Dưới là hình scan tài liệu.

Chỉ vậy thôi.

Trong chưa đầy 12 tiếng, tin tức bùng nổ, xuất hiện trên ba trang tin điện tử tài chính lớn nhất Thành phố A.

Cổ phiếu Lệ thị rớt nhẹ, các nhóm cổ đông bắt đầu thì thầm. Giới đầu tư bán tháo tạm thời, và Tống Kỳ bị tạm đình chỉ công tác để phục vụ điều tra nội bộ.

Ngày hôm sau, trong phòng họp tầng 32, Lệ Dạ Hàn ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt u tối như mặt nước đêm.

Khi trợ lý báo tin: “Người gửi tài liệu là một IP ẩn danh, nhưng dữ liệu gốc giống y như bản trong hệ thống của chúng ta. Có khả năng là do người nội bộ tiết lộ.”

Hắn không nói gì.

Chỉ nhẹ nhàng nói: “Triệu hồi tất cả nhân sự có cấp truy cập tài liệu đó, tôi muốn danh sách trong 30 phút.”

Khi danh sách đưa tới, cái tên đầu tiên hiện ra: Lâm Nhược Tâm.

Hắn cầm tờ giấy, ngón tay siết chặt, xương trắng bệch.

Tối cùng ngày.

Lâm Nhược Tâm đang đọc sách trong phòng ngủ thì nghe tiếng mở cửa mạnh, hắn không gõ cửa, cũng không báo trước.

Lệ Dạ Hàn bước vào, không nói một lời, chỉ ném tờ danh sách xuống bàn.

“Cô giải thích đi.”

Cô nhìn lướt qua, đặt sách xuống.

“Tôi không có gì để giải thích.”

“Cô là người duy nhất ngoài ban điều hành có quyền xem tài liệu gốc! Cô nghĩ tôi mù à?”

“Anh đang hỏi tôi,” cô đứng dậy, bước lại gần hắn, giọng lạnh như băng: “hay đang dọa tôi?”

Hắn đột ngột túm lấy vai cô, đẩy mạnh vào tường. Lưng cô va chạm, đau rát.

“Tôi không cảnh cáo lần hai đâu, Nhược Tâm.”

Cô bật cười.

“Anh sợ à? Anh sợ đến mức phải giam tôi trong nhà, kiểm soát điện thoại, thậm chí cho người theo dõi? Nhưng vẫn không ngăn được tôi tung ra một tin duy nhất.”

Hắn siết chặt hơn, ánh mắt đỏ ngầu: “Vì tôi không cho phép ai phản bội tôi trước!”

Giọng hắn như gào lên trong lồng ngực.

Cô khựng lại, lần đầu tiên, nghe được thứ cảm xúc không tên trong giọng nói của hắn. Không phải chỉ là căm hận. Không chỉ là chiếm hữu. Mà còn... bất lực?

“Lệ Dạ Hàn,” cô khẽ hỏi, “trả thù một kẻ đã chết như cha tôi, có khiến anh thấy nhẹ lòng không?”

Hắn thả cô ra, lùi lại một bước. Cả hai nhìn nhau, như hai con thú trong lồng, mỗi con đều có vết thương riêng.

“Anh tưởng anh đang điều khiển được tất cả sao?” cô khẽ nói: “Sai rồi. Từ giây phút anh cưới tôi… trò chơi này không còn là của riêng anh nữa.”

—-

Lệ Dạ Hàn không ngủ đêm đó.

Hắn ngồi trong thư phòng, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt lạnh lẽo như tượng đá. Ly rượu trong tay hắn đã cạn từ lâu, nhưng hắn không buông.

Từ lúc nào, hắn không còn biết mình đang điều khiển ai, hay bị ai điều khiển?

Từ lúc nào, hắn không còn muốn hủy diệt cô nữa, mà chỉ muốn giam cô ở cạnh, để chắc chắn cô còn sống, còn hận hắn, còn chống lại hắn?

Thứ tình cảm này, đã vượt xa kế hoạch ban đầu.

Ba giờ sáng.

Lâm Nhược Tâm ngồi bên cửa sổ, nhìn đèn đường ngoài phố.

Cô biết, đây chỉ là bước đầu. Tống Kỳ chưa ngã, Thiệu Vân chưa lộ mặt. Nhưng vết nứt đã hình thành trong bức tường tưởng chừng vững chắc.

Cô không cần phá hủy Lệ thị. Cô chỉ cần nhổ tận gốc những người đã đạp lên gia đình cô mà leo lên đỉnh cao.

Và một ngày nào đó, khi mọi thứ hoàn tất, cô sẽ biến mất.

Không một lời từ biệt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc