Gả Cho Kẻ Thù, Để Cho Hắn Mãi Trở Thành Cái Bóng

Chương 4: Chim trong lồng

Trước Sau

break

Sáng thứ Hai.

Đúng 8 giờ, Lâm Nhược Tâm xuất hiện ở Lệ thị, với thẻ nhân viên được cấp tạm thời và chức danh: trợ lý chiến lược phòng đầu tư.

Chức vụ không lớn, quyền hạn không nhiều, nhưng đủ để đi sâu vào hệ thống vận hành của bộ phận từng thuộc về Lâm thị. Điều quan trọng là: cô đã vào được bên trong, hợp pháp và chính danh.

Cô không cần người khác cả nể cô là "phu nhân tổng giám đốc". Cô muốn người ta sợ cô vì năng lực và sự nguy hiểm.

Ngày đầu tiên, cô im lặng quan sát.

Giám đốc Tống Kỳ tỏ vẻ ôn hòa, mỉm cười tiếp nhận cô, thậm chí còn thân thiện hơn mức bình thường. Nhưng cô biết rõ, người như Tống Kỳ không bao giờ vô tư như vậy.

“Cô Lâm yên tâm, ở đây tôi sẽ tạo điều kiện hết sức,” ông ta nói, rót cho cô một ly trà. “Dù sao, tôi từng nợ cha cô rất nhiều.”

Cô nhận ly trà, khẽ cười: “Tôi cũng tin là ông sẽ trả nợ đúng cách.”

Ánh mắt họ giao nhau, bình thản.

Không ai nói thẳng, nhưng mỗi người đều hiểu, ván cờ đã bắt đầu.


Chiều cùng ngày, một cuộc họp nội bộ nhỏ diễn ra. Tống Kỳ mời cô tham dự với tư cách quan sát viên.

Đó là cơ hội đầu tiên cô cần.

Cuộc họp bàn về một dự án hợp tác với một công ty đầu tư mạo hiểm tên Thiệu Vân, đề xuất rót vốn vào chuỗi sản phẩm bất động sản sinh thái ở phía nam thành phố.

Tống Kỳ cật lực ủng hộ. Nhân sự bên dưới phần lớn cũng gật đầu. Nhưng chỉ có một người, Lâm Nhược Tâm ngẩng đầu hỏi:

“Công ty Thiệu Vân này mới thành lập chưa đầy hai năm, vốn điều lệ tăng đột biến, nhưng báo cáo tài chính ba quý gần nhất đều... không rõ ràng. Dựa vào đâu để cam kết mức sinh lời 18%?”

Phòng họp im lặng.

Tống Kỳ hơi sững người, nhưng rất nhanh liền cười: “Cô Lâm lo xa rồi. Đây là mô hình hợp tác tách vốn rủi ro, phía Lệ thị chỉ đóng vai trò tài trợ mềm. Hơn nữa tôi có quen biết với người phụ trách bên đó.”

Cô gật đầu, ánh mắt không rút về:
“Vậy mong giám đốc Tống trình bày rõ văn bản đảm bảo pháp lý trong cuộc họp tuần sau. Tôi muốn xem trước hồ sơ gốc.”

Tống Kỳ thoáng tối mặt.

Từ hôm đó, trong nội bộ rộ lên tin đồn: cô vợ tổng tài không chỉ xinh đẹp mà còn “xía vào chuyên môn”, khiến nhiều người khó chịu.

Đó là điều cô muốn.

Đẩy mặt phản bội ra ngoài ánh sáng, trước khi ra đòn.

Tối hôm đó.

Lâm Nhược Tâm về biệt thự khá muộn, khi trời đã tối hẳn. Cô bước vào sảnh, nhìn thấy Lệ Dạ Hàn đang ngồi chờ trên sofa, áo sơ mi xắn tay, chân bắt chéo, ánh mắt thản nhiên như đã chờ từ lâu.

“Muộn vậy?” Hắn hỏi, giọng trầm và ngắn gọn.

Cô tháo giày, treo túi xách, trả lời bình tĩnh: “Họp kéo dài.”

Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ khóa vào từng cử động của cô.

Khi cô đi qua phòng khách, hắn đột ngột đứng dậy, giữ cổ tay cô lại.

“Làm gì vậy?” Cô nhíu mày.

Hắn kéo mạnh, ép cô dựa vào tường, cúi xuống nhìn cô chằm chằm.

“Cô đang chơi trò gì trong công ty?”

Cô không trốn tránh ánh mắt hắn, chỉ hỏi lại: “Ý anh là gì?”

“Cô tưởng tôi không biết chuyện cô hỏi vặn Tống Kỳ? Hay chuyện cô điều tra hồ sơ tài chính Thiệu Vân?”

Giọng hắn không to, nhưng từng chữ như lưỡi dao lạnh.

“Cô nghĩ cô đủ sức thao túng Lệ thị à?”

Lâm Nhược Tâm khẽ cười. “Tôi chỉ làm việc trong phạm vi cho phép. Hay là… anh sợ tôi biết quá nhiều?”

Hắn siết cổ tay cô chặt hơn.

“Cô quên mất thân phận rồi à? Cô chỉ là người tôi cưới để hoàn thành điều kiện của hội đồng cổ đông. Đừng tưởng mặc váy cưới rồi thì có thể ra lệnh trong Lệ thị.”

Ánh mắt cô không lay động.

“Tôi biết thân phận mình rất rõ. Còn anh... thì chưa chắc.”

Câu nói như kim châm vào ngực hắn. Lệ Dạ Hàn thả tay ra, lùi lại một bước, ánh mắt đầy bực dọc.

“Cô nên biết, tôi có thể đuổi cô khỏi công ty bất cứ lúc nào.”

“Vậy thì làm đi,” cô nói, ánh mắt sắc như dao: “xem cổ phiếu rơi bao nhiêu phần trăm khi báo chí đồng loạt đưa tin ‘phu nhân tổng giám đốc bị chồng gạt khỏi nội bộ công ty vì dám hỏi sự thật’.”

Căn phòng im lặng.

Cuối cùng, hắn phá lên cười. Lạnh và tàn nhẫn.

“Cô khá lắm, Nhược Tâm. Giỏi hơn tôi tưởng.”

Cô không đáp.

Nhưng đúng lúc cô quay người định bước lên cầu thang, giọng hắn vang lên, chậm rãi và trầm thấp:

“Cô tưởng cô có thể phản bội tôi, chơi trò lật đổ, rồi rút lui an toàn à?”

“…”

“Đáng tiếc, Nhược Tâm,” hắn nhếch môi, mắt ánh lên thứ ánh sáng nguy hiểm,
“Tôi sẽ giam em trong chiếc lồng vàng này. Cho đến khi chính em van xin tôi giết em.”

—-

Sáng hôm sau, cô phát hiện tất cả điện thoại, máy tính cá nhân đều bị thay bằng thiết bị do Lệ thị cung cấp. Xe riêng cũng bị đổi tài xế. Mọi lối ra vào biệt thự đều có người canh gác.

Cô đã bị cầm tù hợp pháp.

Trong một cuộc hôn nhân danh chính ngôn thuận.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc