Gả Cho Kẻ Thù, Để Cho Hắn Mãi Trở Thành Cái Bóng

Chương 3: Kẻ thù

Trước Sau

break

Ba ngày sau hôn lễ.

Cả Thành phố A vẫn chưa ngừng bàn tán về đám cưới thế kỷ của tổng tài Lệ thị và cô gái từng mang danh “bệnh nhân tâm thần” cách đây bảy năm. Người ta hoặc nghi ngờ, hoặc mỉa mai, hoặc xu nịnh, nhưng không ai hiểu được ván cờ đang dần được trải ra sau lưng ánh đèn hào nhoáng đó.

Lâm Nhược Tâm lặng lẽ ngồi trong phòng đọc sách, tay lật từng trang hồ sơ của Tống Kỳ, người từng là giám đốc đầu tư kỳ cựu của Lâm thị, nay chuyển về làm cố vấn cấp trung cho Lệ thị.

Cô nhớ ông ta. Người đàn ông ấy từng đứng bên cạnh cha cô, từng nói câu: “Chúng tôi trung thành với niềm tin, không phải với quyền lực.”

Nhưng cũng chính ông ta, vào năm Lâm thị gặp biến cố, đã là người đầu tiên “nhảy tàu” sang đầu quân cho Lệ Dạ Hàn.

“Ông ta thông minh, nhưng không trung thành.” Trợ lý bí mật của cô đã xác nhận như vậy.
Lâm Nhược Tâm khẽ nhếch môi.

Thông minh, thì nên được sử dụng.

Không trung thành, thì chỉ dùng một lần.

Điện thoại cô rung nhẹ. Tin nhắn từ một người người bí mật:

“Triệu Nhã Kỳ chuẩn bị vào Lệ thị làm việc với tư cách trợ lý đặc biệt.
Đề xuất trực tiếp từ phó chủ tịch Lệ Minh Triết.”

Lâm Nhược Tâm cụp mắt, ngón tay chậm rãi khóa màn hình.

Cô biết rõ, Lệ Minh Triết là anh họ của Lệ Dạ Hàn, từ lâu đã cấu kết với Triệu Nhã Kỳ. Một bên thì dòm ngó vị trí quyền lực, một bên thì muốn chen chân vào vị trí “Lệ phu nhân”.

Hai con sói cùng một ổ, sớm muộn gì cũng quay sang cắn nhau. Còn cô, chỉ cần châm ngòi đúng lúc.

Trưa hôm đó, cô đích thân đến công ty. Không báo trước.

Vẫn là tầng 32, văn phòng tổng giám đốc.

Phó Hằng thấy cô thì sững người một lúc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp. “Phu nhân, tổng giám đốc đang họp nội bộ với phòng pháp chế, tôi…”

“Không sao,” cô mỉm cười: “tôi chỉ đến để đưa cơm.”

Phó Hằng thoáng ngơ ngác, nhưng khi nhìn hộp cơm thủy tinh trên tay cô, ánh mắt hơi đổi.

Không ai ngờ được Lâm Nhược Tâm, người từng cao ngạo, lạnh lùng, thậm chí từng được báo chí gọi là "băng sơn mỹ nhân" lại xuất hiện ở công ty với một phần cơm tự tay nấu.

Một số nhân viên đi ngang qua đều len lén nhìn, thì thầm.

Vì cô muốn vậy.

Cô muốn tự mình tạo ra dư luận, rằng cô đang cố gắng làm một người vợ hiền.

Để khi mọi chuyện sụp đổ, dư luận sẽ hỏi: Ai là người phản bội trước? Ai là kẻ diễn kịch?

Khi Lệ Dạ Hàn bước ra khỏi phòng họp, trông thấy cô ngồi chờ trước cửa phòng làm việc, lặng lẽ, an tĩnh, ánh mắt hắn khựng lại một nhịp.

“Cô đến làm gì?”

“Đưa cơm,” cô đưa hộp cơm lên, cười nhẹ: “chỉ sợ anh bận quá lại không nhớ ăn đúng giờ.”

Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc. Ánh mắt không mềm xuống, cũng chẳng lạnh hơn. Vẫn là sự kiềm chế thường trực như một cơn bão chưa nổi.

Cuối cùng, hắn cầm hộp cơm, quay vào phòng. Không nói thêm một lời.

Cô đứng dậy, không đi ngay mà dừng lại trước phòng kế bên, phòng nghỉ của tổng giám đốc.

Cửa phòng vừa mở ra, bên trong là Triệu Nhã Kỳ, trong bộ váy công sở ôm sát, ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, đang nghịch điện thoại.

Cô ta ngẩng lên, sững lại một giây.

Không khí đột nhiên ngưng đọng.

“Chị Nhược Tâm?” Cô ta đứng bật dậy, giả vờ ngạc nhiên: “Chị đến công ty à? Ở đây là khu vực nội bộ, em tưởng chị...”

“Tôi là vợ của tổng giám đốc,” Lâm Nhược Tâm ngắt lời, vẫn cười dịu dàng, “Cô nghĩ tôi nên đứng ở đâu?”

Nhã Kỳ lúng túng trong tích tắc. Nhưng rất nhanh, cô ta đổi giọng, bước đến thân mật khoác tay cô: “Em vui lắm khi biết chị và anh Hàn kết hôn. Thật lòng đấy.”

Lâm Nhược Tâm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trong vắt như đang soi thấu mọi lời nói dối:
“Vậy à? Vui đến mức hôm tổ chức đám cưới, cô vẫn mặc váy ren màu hồng, kiểu dáng giống váy đính hôn năm xưa của tôi? Tôi còn nhớ, váy đó là cô tặng tôi... khi chúng ta còn thân thiết.”

Triệu Nhã Kỳ thoáng cứng người, nhưng cô ta nhanh chóng bật cười, né tránh:
“Chị nhạy cảm quá rồi.”

“Ừm,” Nhược Tâm gật đầu, chậm rãi gỡ tay cô ta ra: “tôi bây giờ… nhạy cảm thật đấy.”

Cô không nói thêm, quay người rời khỏi.

Nhưng trước khi đi khỏi cửa, cô dừng lại, không quay đầu:

“À, quên nói, từ tuần sau, tôi sẽ chuyển sang làm trợ lý cho phòng phát triển đầu tư. Tạm thời thôi. Chỉ để hiểu thêm quy trình.”

Triệu Nhã Kỳ sững sờ.

Cô ta định chen chân vào nội bộ công ty, thì Lâm Nhược Tâm lại đi trước một bước. Không phải ngồi ở nhà làm "phu nhân an phận", mà đích thân tham gia điều hành.

Quan trọng hơn: phòng phát triển đầu tư chính là nơi Lâm thị từng đặt nền móng.

Một nước đi quá rõ ràng. Và quá nguy hiểm.

Cô ta siết chặt tay, móng tay bấm vào da:
Chị tưởng làm thế thì có thể giữ được Lệ Dạ Hàn sao? Đừng mơ.

Buổi tối hôm đó.

Tại biệt thự, Lệ Dạ Hàn ngồi một mình trong thư phòng. Trước mặt là màn hình máy tính, hiển thị hình ảnh từ camera văn phòng: khoảnh khắc Lâm Nhược Tâm ngồi chờ trước cửa, lặng lẽ, đưa cơm cho hắn.

Một hành động quá bình thường.

Nhưng không hiểu sao… khiến hắn khó chịu.

Cô đang làm gì?

Giả vờ làm vợ hiền?

Hay đang muốn khơi dậy chút gì đó từ hắn?

Ánh mắt hắn trầm xuống.

Cô quá yên tĩnh. Quá khác thường.

Đột nhiên, điện thoại hắn rung lên. Tin nhắn từ Phó Hằng:

“Có tin đồn nội bộ rằng phu nhân đang cố gắng kiểm soát truyền thông để xây dựng hình ảnh tốt trong công ty.
Một số cổ đông nhỏ có vẻ đang nghiêng về phía cô ấy.”

Lệ Dạ Hàn siết chặt điện thoại.

Thật nực cười.

Cô tưởng rằng chỉ cần làm vài việc nhỏ, là có thể... lật ngược thế cờ?

Hắn khẽ cười, nụ cười lạnh như thép.

Nếu cô đã muốn chơi...

Vậy thì hắn sẽ cho cô thấy, ai mới là kẻ điều khiển trò chơi này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc