Gả Cho Kẻ Thù, Để Cho Hắn Mãi Trở Thành Cái Bóng

Chương 2: Xem như là một món đồ chơi

Trước Sau

break

Hôm sau, Lâm Nhược Tâm tỉnh dậy khi ánh nắng đã chiếu qua rèm cửa. Tấm ga trải giường trắng tinh gợn nếp gấp, chiếc đồng hồ mạ vàng bên đầu giường lặng lẽ chạy từng tích tắc lạnh lùng.

Không có ai bên cạnh.

Chiếc gối bên trái phẳng lì, ga giường không hề xô lệch, chứng minh đêm tân hôn của họ… không có bất cứ sự thân mật nào.

Lâm Nhược Tâm ngồi dậy, khoác áo choàng bước xuống giường. Phòng ngủ tầng hai của biệt thự Lệ gia rộng gần bằng cả căn nhà cũ của cô trước đây. Từng chi tiết trong căn phòng này đều đắt đỏ và hoàn mỹ, nhưng lại lạnh lẽo đến khó thở.

Trên bàn trà trong phòng khách, một chiếc điện thoại đời mới đang nằm đó, bên cạnh là một tờ giấy ghi chú với nét chữ cứng cáp:

[Điều khoản hôn nhân như thỏa thuận.
Xe, điện thoại, thẻ phụ đã được cấp.
Không được can thiệp vào công việc cá nhân.
Mỗi tháng tổ chức tiệc xã giao một lần. Không được từ chối.]

Không ký tên, không có lời chào, càng không có sự dịu dàng.

Giống như cô chỉ là một món hàng được đưa đến, ghi chú hướng dẫn sử dụng ngắn gọn, không cần cảm xúc.

Lâm Nhược Tâm nhìn chằm chằm vào mảnh giấy một lúc, sau đó đặt nó vào ngăn kéo, khóa lại.

Cô không cần lời yêu thương.

Cô cũng chẳng muốn mình trở thành Lệ phu nhân theo đúng nghĩa.

Cô chỉ cần... ở bên cạnh, để từng bước một kéo hắn xuống vực.

—-

Lệ thị là một tập đoàn tài chính có mặt khắp các lĩnh vực: ngân hàng, bất động sản, đầu tư công nghệ. Trong vòng bảy năm, Lệ Dạ Hàn đã biến công ty từ một nhánh nhỏ nhà họ Lệ thành một đế chế đáng gờm, ngay cả những lão cáo già trong thương trường cũng phải dè chừng.

Nhưng ít ai biết, bước ngoặt đầu tiên của Lệ thị bắt đầu đúng vào năm gia đình họ Lâm sụp đổ.

Lâm thị, một thời từng là đối thủ lớn nhất của Lệ thị.

Và Lâm Nhược Tâm, từng là người thừa kế duy nhất.

Sáng hôm đó, cô đến trụ sở Lệ thị. Bên ngoài tòa cao ốc 78 tầng là hàng dài xe sang, nhân viên cúi chào khi thấy chiếc Maybach dừng lại.

Vệ sĩ mở cửa, cô bước ra trong bộ váy công sở trắng ngà, tóc búi gọn, giày cao gót màu da. Ánh mắt cô lạnh băng, nụ cười nhạt nhòa, từng bước đều vững vàng và ung dung.

Trợ lý riêng của Lệ Dạ Hàn: một người đàn ông tên Phó Hằng, đang đứng đợi trước cửa thang máy, thấy cô thì gật đầu: “Phu nhân, Lệ tổng đang họp ở tầng 32.”

Cô gật nhẹ đầu, không nói gì bước vào thang máy.

Nhưng không phải để lên tầng 32.

Cô nhấn tầng 23.

Đây là phòng ban phát triển đầu tư, nơi từng có nhân viên cũ của Lâm thị bị chuyển qua sau khi tập đoàn sụp đổ. Họ là những người từng làm việc dưới trướng cha cô. Có người trung thành, có người phản bội.

Hôm nay, cô đến là để xác định, ai còn đáng tin, ai cần loại bỏ.

Cô bước vào như một giám sát viên bất ngờ. Tất cả nhân viên đều bất ngờ khi thấy “phu nhân của Lệ tổng” xuất hiện, nhưng không ai dám chất vấn.

Cô mỉm cười nhẹ, nói đơn giản: “Tôi chỉ muốn tìm hiểu quy trình vận hành. Từng là người học tài chính, tôi không muốn trở thành một bình hoa đặt ở nhà.”

Một người phụ nữ ngoài ba mươi ngồi góc phòng với mái tóc ngắn, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô một lúc, sau đó khẽ đứng dậy. “Phu nhân có thể vào phòng tài liệu, chúng tôi sẽ sắp xếp người hỗ trợ.”

Lâm Nhược Tâm gật đầu: “Không cần. Cô chỉ cần đưa tôi danh sách nhân sự cũ từng làm ở Lâm thị, kèm chức vụ và thời điểm được chuyển qua đây.”

Người phụ nữ kia khựng lại.

Ánh mắt họ giao nhau.

Hiểu.

Không cần nói nhiều.

Một lát sau, cô nhận được danh sách. Cô lặng lẽ cầm, rời khỏi tầng 23, trở lại xe.

Bên trong xe, cô rút điện thoại ra, nhắn tin cho một dãy số không tên:

“Nhận được danh sách. Xác minh từng người. Ưu tiên: Tống Kỳ, giám đốc đầu tư cũ của Lâm thị.
Nếu từng phản bội, xóa sạch. Nếu trung thành, giữ lại.”

Điện thoại rung một tiếng. Tin nhắn trả lời hiện lên:

“Đã Rõ.”

Chiều hôm đó, Lệ Dạ Hàn về nhà. Vẫn là biệt thự lạnh lẽo, vẫn là bước chân trầm ổn trên sàn gỗ vang vọng.

Cô đang ở phòng bếp, đeo tạp dề, nấu ăn.

Cảnh tượng kỳ lạ đến mức hắn khựng lại một giây. Người như cô, từng là thiên kim tiểu thư, giờ lại đứng trong bếp?

“Cô đang làm gì?” Giọng hắn lạnh lùng.

Cô không quay lại: “Làm cơm. Anh không thích ăn ngoài đúng không?”

Lệ Dạ Hàn bước tới, đứng sau lưng cô, giọng châm biếm: “Định diễn vai vợ hiền à?”

Lâm Nhược Tâm quay lại, ánh mắt trong veo: “Không. Tôi không phải vợ anh. Tôi chỉ là người ký vào hợp đồng hôn nhân. Nên tôi nấu cơm, vì tôi muốn sống tử tế trong hai năm này.”

Hắn nhìn cô rất lâu.

Cuối cùng, cười nhạt: “Cô muốn gì? Tài sản? Lệ thị? Có tên trong gia tộc họ Lệ?”

Cô múc canh ra bát, đặt lên bàn, giọng nhẹ tênh:

“Không. Tôi chỉ muốn… từng người một... phải trả giá.”

Lệ Dạ Hàn khựng lại.

Khoảnh khắc ấy, hắn không chắc mình đang đối diện với ai: thiên thần hay ác quỷ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc