Gả Cho Kẻ Thù, Để Cho Hắn Mãi Trở Thành Cái Bóng

Chương 1: Cô dâu của ác ma

Trước Sau

break

Thành phố A rực rỡ ánh đèn. Trên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Lâm: một nơi xa hoa nhất phía nam thành phố, lúc này một hôn lễ thế kỷ đang diễn ra.

Lâm Nhược Tâm đứng trước gương, váy cưới trắng tinh khôi bó sát thân hình mảnh mai, lưng váy xẻ sâu để lộ làn da trắng lạnh như sứ. Trong gương, cô dâu xinh đẹp như thiên sứ. Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, lại là thứ ánh sáng âm u như vực sâu không đáy.

Cô không run, không lo sợ, càng không mong đợi. Hôm nay là ngày cô chính thức bước vào hang cọp, gả cho người đàn ông từng đẩy cô xuống địa ngục: Lệ Dạ Hàn.

Không ai trong số khách mời dưới kia biết rằng cô dâu hôm nay từng là “người điên” bị nhốt trong viện tâm thần suốt ba năm, từng là tội nhân bị cả Thành phố A phỉ nhổ. Và càng không ai biết… cô gả cho Lệ Dạ Hàn, không phải vì yêu, mà vì trả thù.

Tiếng gõ cửa vang lên, khe khẽ.

“Nhược Tâm, chị chuẩn bị xong chưa? Sắp đến giờ rồi đó.” Giọng nữ dịu dàng, pha chút ghen tức.

Triệu Nhã Kỳ, phù dâu hôm nay, bạn thân cũ của cô bước vào, mặc váy dài màu hồng nhạt, tóc xoăn nhẹ rũ xuống vai, môi cười ngọt như mật. Nhìn thấy Lâm Nhược Tâm trong bộ váy cưới lộng lẫy, ánh mắt cô ta thoáng xẹt qua một tia đố kỵ, nhưng rất nhanh được thay thế bằng sự trìu mến giả tạo.

“Chị thật đẹp... đúng là khí chất của phu nhân tổng tài,” Nhã Kỳ bước tới, khẽ sửa lại khăn voan cho cô. “Em theo đuổi anh Hàn ba năm cũng chưa từng được thấy ánh mắt anh ấy dịu dàng như vậy. Chị thật sự... quá may mắn.”

Lâm Nhược Tâm mỉm cười, giọng nhẹ tênh: “Ừ, tôi may mắn thật.”

Cô không phản bác, không phô bày thù hận. Một ánh mắt, một câu nói cũng không dư thừa. Sự bình tĩnh ấy khiến Nhã Kỳ thoáng chột dạ.

Cô ta từng là người đưa bức ảnh Nhược Tâm trong vòng tay Lệ Dạ Hàn lên mạng bảy năm trước. Cô ta là người tung tin đồn cô quyến rũ bạn trai của bạn thân, khiến gia đình nhà họ Lâm bị truyền thông đánh sập. Nhưng sau từng ấy năm, người bị hủy hoại danh tiếng kia lại quay về, đường đường chính chính trở thành vợ của tổng tài Lệ thị.

Triệu Nhã Kỳ biết rõ Lệ Dạ Hàn cưới cô ấy chỉ là một thỏa thuận. Hắn chẳng hề yêu Nhược Tâm. Nhưng dù là vỏ bọc, là công cụ, cô ta cũng không cam lòng khi chính mình bị đẩy ra ngoài như một kẻ thừa.

“Chị biết không,” Nhã Kỳ nhẹ giọng, “em vẫn nhớ chị của những ngày học đại học, lúc nào cũng ngây thơ, tin người, không phòng bị ai cả. Vậy mà bây giờ... chị khiến người ta không thể đoán được chị đang nghĩ gì.”

Lâm Nhược Tâm quay đầu, nụ cười khẽ nhếch lên: “Tin người quá, nên mới bị bạn thân đâm sau lưng, đúng không?”

Nhã Kỳ sững lại. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, bật cười khẽ: “Chị vẫn hay đùa thật đấy.”

Lâm Nhược Tâm không nói thêm. Cô bước qua Nhã Kỳ, từng bước từng bước tiến ra khỏi phòng trang điểm.

Dưới đại sảnh, hôn lễ đã dần bắt đầu.

Tiếng nhạc vang lên, từng người một đều đứng dậy chúc mừng. Ánh đèn rọi xuống thảm đỏ kéo dài, nơi Lâm Nhược Tâm khoác tay một người đàn ông trung niên:chú của cô, bước chầm chậm đến lễ đường.

Trước mặt cô, Lệ Dạ Hàn đứng đó, cao lớn và uy nghiêm trong bộ vest đen. Ánh mắt hắn lạnh lùng, môi mím chặt, ánh nhìn quét qua cô như một lưỡi dao sắc bén.

Khi cô dừng lại trước mặt hắn, Lệ Dạ Hàn giơ tay, bàn tay hắn to lớn, thon dài, nhưng lạnh buốt như băng.

Cô không né tránh. Đặt tay mình vào tay hắn.

Nghi lễ bắt đầu.

“Cô Lâm Nhược Tâm, cô có đồng ý lấy anh Lệ Dạ Hàn làm chồng, nguyện chung sống đến cuối đời, dù ốm đau hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó?”

Lâm Nhược Tâm khẽ cười. Ánh mắt cô nhìn hắn, sâu thẳm: “Tôi đồng ý.”

Người chủ hôn quay sang Lệ Dạ Hàn: “Anh Lệ Dạ Hàn, anh có đồng ý lấy cô Lâm Nhược Tâm làm vợ, nguyện bảo vệ và yêu thương cô ấy suốt đời?”

Hắn nhìn cô rất lâu, rồi rốt cuộc lạnh lùng nói một chữ: “Có.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng pháo điện tử rực rỡ, tiếng nhạc dâng cao, hoa tươi tung bay giữa đại sảnh lộng lẫy.

Lệ Dạ Hàn cúi xuống, hôn lên trán cô một cái, lạnh như sương. Không ai thấy, dưới lớp màn mỏng, Lâm Nhược Tâm khẽ nhắm mắt, một giây thôi.

Là hôn lễ của cô, nhưng không có tình yêu.

Chỉ có hận thù.

—-

Tối hôm đó, trong căn biệt thự của Lệ gia, ánh đèn phòng ngủ mờ mờ. Chiếc váy cưới trắng muốt nằm rơi trên sàn, đôi giày cao gót vứt lăn lóc.

Lâm Nhược Tâm đứng quay lưng lại, tấm lưng trần mảnh mai, làn da trắng đến mức gần như phát sáng dưới ánh đèn vàng.

Lệ Dạ Hàn từ phía sau bước tới, cởi bỏ cà vạt, ánh mắt tối lại.

“Em biết mình đang làm gì không?” Giọng hắn khàn đặc, như đang cố kiềm nén điều gì đó sâu bên trong.

Lâm Nhược Tâm không quay lại. Cô chậm rãi nói: “Gả cho anh… là lựa chọn của tôi.”

“Là trả thù sao?”

Hắn đã nhìn ra từ lâu. Cô không còn là Nhược Tâm của năm ấy, không còn run rẩy, không còn ngốc nghếch tin người.

Nhưng hắn vẫn muốn cưới cô, vẫn để mặc cô bước vào thế giới của hắn, vì hắn tin trong trò chơi này, người thua cuối cùng chỉ có thể là cô.

Lâm Nhược Tâm quay đầu lại, đôi mắt trong veo như không vướng bụi trần: “Nếu là trả thù, thì tại sao anh vẫn cưới tôi?”

Hắn cười lạnh, bước tới gần: “Vì anh muốn em nếm trải cảm giác đau đớn mà cha em từng mang lại cho gia đình tôi… từng chút… từng chút một.”

Hắn siết cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng trong đôi mắt ấy, ngoài lạnh lẽo ra, còn có một tia hoang mang… rất mờ nhạt.

Cô vẫn cười. Nhẹ như gió thoảng.
“Vậy thì, Lệ Dạ Hàn... chúng ta cùng chơi xem… ai đau trước.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc