Gả Cho Kẻ Thù, Để Cho Hắn Mãi Trở Thành Cái Bóng

Chương 15: Kẻ sống trong bóng tối

Trước Sau

break

Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng trong đêm khuya, rạch ngang bầu không khí căng thẳng như lưỡi dao cắt vào da thịt.

Lâm Nhược Tâm ngồi phía sau xe, tay cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay dính đầy máu của Hứa Cẩn. Chiếc váy đen dạ hội đã nhuộm đỏ, nhưng mắt cô không có lấy một giọt lệ.

Giản Đình còn sống.

Ba từ ấy như xé toạc tâm trí cô. Người mà cô từng tin là đã chết, người cô từng thề sẽ trả thù thay, lại vẫn đang tồn tại đâu đó trong bóng tối suốt năm năm qua.

“Tỉnh lại đi… anh chưa nói hết.”

Cô khẽ lẩm bẩm, tay run lên từng đợt.

—-

Ba giờ sáng.

Hứa Cẩn đang được mổ khẩn cấp. Nhược Tâm ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt trống rỗng.

Lệ Dạ Hàn xuất hiện lặng lẽ, không một lời báo trước.

“Cô đi quá xa rồi.”

“Tôi chưa bao giờ đi xa bằng anh.”

Hắn không nói, chỉ tiến lại gần, cúi xuống nhìn cô: “Nếu tôi không xuất hiện, em nghĩ em còn sống không?”

“Anh không phải cứu tôi. Lúc đó… anh chỉ muốn giữ lại thứ tôi vừa có được.”

Lệ Dạ Hàn cười nhạt.

“Ổ đĩa đó, em nghĩ em có thể tự giữ được à?”

Cô siết chặt ngón tay, móng tay gần như cắm vào da.

“Ổ đĩa đã bị tôi huỷ. Tôi không cần nó nữa.”

“Lừa tôi?”

“Không, tôi lừa tất cả mọi người. Cái tôi huỷ… là bản giả.”

Lệ Dạ Hàn sững người một khắc, rồi bật cười, tiếng cười lạnh như gió đông.

“Cô học nhanh thật.”

“Phải học. Vì nếu không, tôi đã chết từ bảy năm trước.”

Hắn im lặng. Ánh đèn bệnh viện hắt bóng cả hai lên tường. Cô ngồi, hắn đứng. Khoảng cách giữa họ… chưa bao giờ xa đến thế.

—-

Căn cứ mật vào sáng hôm sau.

Sau khi chắc chắn Hứa Cẩn đã qua khỏi, Nhược Tâm lập tức đến nơi anh từng nói: một phòng khám bỏ hoang ở ngoại ô phía nam Thành phố A.

Cánh cửa sắt cũ kẽo kẹt mở ra, một bóng người ngồi trong góc tối, mái tóc dài phủ quá vai.

“Lâm tiểu thư… cuối cùng cô cũng tới.”

Giọng nói quen thuộc, run rẩy, nhưng không phải vì xúc động, mà là vì tội lỗi.

Lâm Nhược Tâm bước chậm đến, đối mặt với người đàn ông từng là ánh sáng trong cuộc đời mình.

“Giản Đình.”

Anh ta gầy sọp đi nhiều, ánh mắt lẩn tránh.

“Xin lỗi.”

“Vì đã để em chôn anh suốt năm năm?”

Anh ta không đáp.

“Vì bỏ mặc em giữa địa ngục, để một mình em mang xác cha đi nhận diện?”

Anh ngước nhìn cô, đau khổ: “Lúc đó… nếu không chết, tôi cũng sẽ bị giết. Tôi không thể bảo vệ em.”

“Vậy anh sống lại để làm gì? Để chứng kiến em  tự biến mình thành ác quỷ?”

Cô giơ tay lên, đưa ra một xấp hồ sơ.

“Đây là tất cả những gì em đã gom suốt bảy năm. Danh sách những người liên quan đến cái chết của cha. Giờ em chỉ cần một thứ: anh hãy trả lời thật lòng.”

“Người cuối cùng gặp cha em… có phải là Lệ Dạ Hàn?”

Giản Đình im lặng rất lâu. Đến khi cất tiếng, giọng anh nghẹn lại:

“Phải. Nhưng không phải để giết ông ấy… mà là để… đưa cho ông bản thỏa thuận bán sạch cổ phần Lâm thị.”

“Nói cách khác… hắn đã ép cha em tự tay buông bỏ tất cả.”

“Đúng… nhưng ông Lâm mới là người ký vào giấy đó.”

Nhược Tâm siết chặt tay.

“Em không cần biết là ai cầm bút. Em chỉ muốn biết là ai đặt cây bút vào tay ông ấy.”

Lệ Dạ Hàn vừa kết thúc một cuộc họp thì điện thoại rung lên.

Một tin nhắn từ số không rõ:
“Tôi biết vì sao anh không để tôi chết, vì anh muốn tôi biết tất cả… rồi tự tay chọn cái chết cho chính mình.”

Dưới đó là một đường dẫn.

Hắn mở ra. Một đoạn ghi âm, chính là đoạn hội thoại giữa hắn và cha cô trong căn phòng cách âm 7 năm trước.

“Nếu ông không ký, tôi sẽ để cả Thành phố A biết, Lâm thị rửa tiền cho các tập đoàn ngầm ra sao. Ông chọn đi.”

Hắn ngồi lặng người.

“Cô… có bản gốc.”

Hắn khẽ nhắm mắt, tựa lưng vào ghế.

“Nhược Tâm, cô đang biến tôi thành thứ mà chính cô cũng không nhận ra được nữa…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc