Một đêm tháng Tám, bầu trời Thành phố A như bị bao phủ bởi tấm màn u ám vô hình. Gió thổi qua những tòa cao ốc, len lỏi vào từng ngóc ngách, mang theo hơi lạnh và mùi vị của nguy hiểm.
Lâm Nhược Tâm khoác lên mình chiếc váy dạ hội màu đen xẻ sâu, mái tóc búi cao lộ rõ đường nét kiêu ngạo của gương mặt thanh tú. Cô bước xuống từ một chiếc xe thể thao, sải bước qua thảm đỏ dẫn vào biệt thự Trình Gia, nơi đang tổ chức buổi đấu giá ngầm lớn nhất nửa năm qua.
Sự kiện chỉ dành cho giới tài phiệt và những người “biết rõ mình đang đùa với cái chết”.
Âm nhạc du dương vang lên, từng nhóm người nhỏ trò chuyện với nhau bằng nụ cười lịch thiệp và đôi mắt rình rập.
Cô không nói chuyện với ai. Chỉ lẳng lặng cầm ly rượu đỏ, mắt quét qua những gương mặt xuất hiện trong danh sách theo dõi của cô thời gian qua.
Cho đến khi một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng:
“Không ngờ cô cũng đến đây.”
Cô quay đầu lại.
Người đàn ông đứng trước mặt cô mặc vest xám tro, cặp kính gọng vàng khiến hắn có vẻ ôn hoà nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
Hứa Cẩn, cộng sự cũ của Giản Đình, từng mất tích trong vụ tai nạn tại Thượng Hải bốn năm trước.
“Tôi tưởng anh đã chết.”
“Chết u, chưa tới lượt tôi.” Hứa Cẩn cười nhẹ, mắt khẽ nheo: “Tôi không nghĩ cô sẽ dám một mình mò vào hang sói.”
“Tôi quen sống trong nơi tăm tối rồi.”
Hai ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc, sự đề phòng chưa từng buông lỏng.
“Lát nữa, món cuối cùng đem ra đấu giá sẽ khiến cô bất ngờ.”
“Là gì?”
“Một đoạn video giám sát – quay được cảnh một người đàn ông rời khỏi toà nhà Lâm thị, ngay trước khi ông Lâm tự tử.”
Tim Nhược Tâm khựng lại một nhịp.
“Người đó là Lệ Dạ Hàn?”
Hứa Cẩn không trả lời.
“Nếu cô muốn có nó, chuẩn bị thật nhiều tiền.”
…
Lệ Dạ Hàn đang đứng trong phòng riêng theo dõi diễn biến đấu giá qua màn hình. Hắn cầm ly rượu vang nhưng chưa nhấp một ngụm.
Hắn biết cô sẽ tới.
Từ khi cô gửi lệnh chuyển tiền ẩn danh cho bên thứ ba chuyên thẩm định cổ vật, hắn đã đoán ra được mục tiêu tiếp theo của cô chính là buổi đấu giá này.
Trên màn hình, cô đứng đó. Lâm Nhược Tâm, người từng yếu đuối rúc vào lòng hắn trong đêm mưa năm xưa, giờ lại giống như một nữ hoàng đang giẫm lên xác chết để bước lên ngai vàng.
“Anh sẽ để em thấy… nếu muốn chơi, anh có thể tàn nhẫn hơn cả em.”
Phiên đấu giá.
Khi món cuối cùng được đưa lên: một ổ đĩa chứa đoạn video giám sát hơn bảy năm trước, cả hội trường như chìm vào căng thẳng.
“Mức khởi điểm: 5 triệu USD.”
“6 triệu.” – giọng Nhược Tâm vang lên đầu tiên, không chần chừ.
“8 triệu.” – một người đàn ông khác tăng giá, mắt nhìn cô đầy hứng thú.
“12 triệu.” – cô vẫn không đổi sắc mặt.
“15 triệu.” – Hứa Cẩn chen vào.
Cô liếc nhìn anh: “Anh cũng muốn mua?”
“Tôi muốn cất giữ sự thật. Còn cô có phải muốn phơi bày nó?”
“Tôi muốn huỷ nó, ngay trước mặt kẻ từng cười nhạo cái chết của ba tôi.”
Cuối cùng, mức giá dừng lại ở 20 triệu USD.
Lâm Nhược Tâm thắng.
Khi ổ đĩa được đặt vào tay cô, một nhân viên mang mặt nạ bất ngờ gỡ kính, rút dao trong tay áo lao về phía cô.
“Chết đi, con đàn bà thối tha!”
Soạt!
Máu bắn ra, nhưng người trúng đòn không phải cô mà là Hứa Cẩn, người vừa lao ra chắn phía trước.
“Chết tiệt… chơi lớn thế này…”
Cô sững người, ôm lấy anh, trong lúc đám đông bắt đầu hỗn loạn.
Nhưng qua làn máu chảy ướt áo cô, anh vẫn nắm lấy tay cô, thì thầm:
“Giản Đình… còn sống.”