Thành phố A, sáng sớm. Một cơn mưa nhẹ trút xuống những con phố yên ắng như một lời cảnh báo của định mệnh.
Lâm Nhược Tâm ngồi trong quán cà phê nhỏ ở khu Tây Thành: nơi từng là chốn nghỉ ngơi của cha cô trước khi Lâm thị sụp đổ. Cô không mang theo vệ sĩ, cũng không mang theo bất kỳ ai bên cạnh. Trên tay cô là một tập tài liệu mới được in ra từ dữ liệu trong chiếc USB cha để lại.
Gió thổi qua, mái tóc cô khẽ bay, nhưng trong mắt là cơn bão đang âm ỉ.
“Tôi cần toàn bộ hồ sơ tài chính của ba công ty này.” Cô nói qua điện thoại với một giọng bình thản đến đáng sợ: “bao gồm mọi lần chuyển khoản, nguồn vốn gốc, danh tính cổ đông ẩn.”
Bên kia là một hacker từng nợ ân tình của cô, giờ trở thành quân cờ đầu tiên cô di chuyển trên bàn cờ đẫm máu này.
“Nhược Tâm, nếu cô đụng vào cái gọi là Thiên Phong, không quay đầu được nữa đâu.”
“Tôi chưa từng định quay đầu.”
…
Lệ Dạ Hàn đứng trong văn phòng, nhìn qua cửa kính lớn xuống thành phố. Từ lúc đưa cho cô chiếc USB, hắn đã đoán được cô sẽ làm gì tiếp theo, nhưng không ngờ, cô lại ra tay nhanh đến thế.
Chỉ sau một đêm, cổ phần của ba chi nhánh nhỏ thuộc hệ thống đối tác “Thiên Phong” bất ngờ biến động. Một vài cổ đông chìm bị rò rỉ danh tính, trong đó có cả một người thuộc Hội đồng quản trị Lệ thị.
“Lâm Nhược Tâm…” Hắn nhắm mắt, nhấn mạnh từng chữ: “Em đang ép tôi phải chọn giữa em và cả đế chế này sao?”
—-
Lâm Nhược Tâm mở chiếc điện thoại cũ đã được mã hóa. Cô bấm một dãy số, chờ ba hồi chuông, không ai bắt máy, nhưng cô vẫn lên tiếng:
“Anh Giản, nếu anh còn sống… hãy liên lạc với tôi. Tôi tìm ra được nguyên nhân cái chết của ba rồi.”
“Tôi sẽ thay anh tiếp tục điều tra.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô lặng lẽ vuốt lên bức ảnh cũ, người trong ảnh là Giản Đình, một nhà báo từng giúp cô thu thập bằng chứng về vụ sụp đổ của Lâm thị, sau đó mất tích không dấu vết cách đây năm năm.
Mọi chuyện đều có liên kết. Càng tiến gần, cô càng thấy ba mình, Giản Đình, và cả Lệ Dạ Hàn đều xoay quanh một tâm điểm: Thiên Phong.
…
Biệt thự Lệ gia.
Lệ Dạ Hàn trở về, chưa kịp tháo cà vạt thì đã thấy một người ngồi trong phòng khách là Tần Duyệt: “vị hôn thê” cũ mà mẹ hắn từng ra sức nâng đỡ, nay lại bất ngờ xuất hiện sau thời gian dài im hơi lặng tiếng.
“Em biết anh không yêu em,” Tần Duyệt nhẹ giọng, ánh mắt đầy toan tính: “nhưng nếu anh cứ để cô ta điều tra tiếp, cả nhà họ Lệ sẽ bị liên lụy.”
Hắn nheo mắt:
“Vậy em muốn gì?”
“Cưới em. Và để em xử lý Lâm Nhược Tâm.”
Hắn bật cười, nụ cười chua chát.
“Cô ta không phải là kẻ anh có thể 'xử lý' nữa đâu.”
“Nhưng anh thì có thể bị cô ta giết chết bất cứ lúc nào.”
Câu nói của Tần Duyệt khiến không khí lạnh đi một nhịp. Nhưng ánh mắt hắn vẫn không thay đổi, chỉ lặng lẽ rót cho mình một ly rượu, rồi nói chậm rãi:
“Nếu cô ấy thực sự muốn giết anh, anh sẽ không phản kháng.”
“Vì ít nhất… anh sẽ chết trong tay người khiến anh còn cảm thấy bản thân chưa hoàn toàn thối nát.”
…
Một tin nhắn lạ được gửi đến điện thoại của Lâm Nhược Tâm:
“Lâm tiểu thư, cô có năm ngày để rời khỏi Thành phố A, nếu không muốn bước vào trò chơi sinh tử.”
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, khoé môi khẽ cong lên:
“Cuối cùng cũng chịu ra tay.”
Cô đứng dậy, lấy trong tủ ra một chiếc hộp gỗ. Bên trong là một chiếc súng lục nhỏ, được bọc kỹ trong vài lớp vải nhung, cùng với một tấm ảnh cũ, ảnh chụp một cậu bé con đứng bên cạnh cha cô ngày xưa.
Ánh mắt cậu bé đầy thù hận.
Cô thì thầm:
“Em trai, chị sắp tiến tới chỗ kẻ đã khiến em biến mất rồi.”