Gả Cho Kẻ Thù, Để Cho Hắn Mãi Trở Thành Cái Bóng

Chương 12: Quân cờ thứ ba lộ diện

Trước Sau

break

Trong khi giới truyền thông chưa ngừng đưa tin gây chấn động về việc Lệ Dạ Hàn và Lâm Nhược Tâm đã kết hôn, thì ở tầng cao nhất của một toà nhà bỏ hoang ngoại ô Thành phố A, một người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trên đó là hình ảnh buổi lễ thông báo được phát lại từ nhiều góc máy. Ánh mắt ông ta trầm xuống, giọng khàn đặc:

“Đứa nhỏ này… cuối cùng cũng lộ mặt.”

Trợ lý bên cạnh khẽ nói:

“Lão Mặc, chúng ta có nên ra tay không?”

“Không vội. Cô ta chưa biết còn một bí mật mà cha cô ta giấu kín tận đáy mộ.”

—-

Cùng lúc đó – Lệ thị.

Sau buổi lễ, Lệ Dạ Hàn đã tạm thời giành lại được quyền kiểm soát tình hình nội bộ. Nhưng hắn biết, đó chỉ là tạm thời. Những người trong bóng tối vẫn đang chờ cơ hội xé xác hắn ra từng mảnh.

Hắn dựa vào ghế trong phòng làm việc, mắt nhắm hờ, tay xoay nhẹ chiếc nhẫn đen trên ngón áp út.

Cửa phòng bật mở.

Người bước vào không báo trước, nhưng cũng không bị ngăn lại. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt lạ, nhưng ánh mắt thì vô cùng quen thuộc.

“Tôi là Mặc Vũ, trợ lý cũ của Lâm Trí Viễn.” Người đàn ông lên tiếng, giọng trầm ổn.
“Tôi đến đây… để giao lại thứ mà ông ấy chưa kịp trao cho con gái mình.”

Hắn đặt lên bàn một chiếc USB màu bạc và một tập hồ sơ dày.

Lệ Dạ Hàn cầm lấy, nghi ngờ liếc qua.

“Đây là gì?”

“Bằng chứng cho thấy Lâm thị bị diệt không phải vì tham nhũng hay sai phạm tài chính.” Mặc Vũ ngẩng đầu, mắt ánh lên nỗi bi thương sâu thẳm: “Mà là vì một bí mật mà Lâm Trí Viễn từng phát hiện trong chuỗi dự án ‘Thiên Phong’ năm đó, thứ đủ để khiến ba tập đoàn lớn ở Đông Nam Á sụp đổ nếu công bố ra ngoài.”

Lệ Dạ Hàn trầm mặt.

Hắn chưa từng nghe đến ‘Thiên Phong’. Trong tất cả những tài liệu hắn từng lục soát, tuyệt nhiên không có từ khoá đó.

Mặc Vũ nói tiếp:

“Lâm Trí Viễn đã giấu bí mật này… ngay cả con gái ông ấy cũng không hề hay biết. Nhưng ông ấy để lại lời nhắn trong di chúc riêng: ‘Nếu một ngày con bé đủ mạnh để đối mặt, hãy trao cho nó sự thật.’”

“Tôi không biết cậu là thế nào với Nhược Tâm. Nhưng nếu cậu còn chút lương tâm, đừng để con bé bị cuốn vào một vòng xoáy chết chóc nữa.”

Tối hôm đó, tại căn hộ riêng của Lâm Nhược Tâm.

Lệ Dạ Hàn đẩy cửa bước vào, ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, hương trà xanh phảng phất.

Cô ngồi trên ghế sofa, đang đọc một cuốn sách cũ. Nhìn thấy hắn, ánh mắt thoáng qua sự cảnh giác:

“Sao lại tới đây?”

Hắn không trả lời. Chỉ đặt chiếc USB và tập hồ sơ lên bàn, rồi lùi lại một bước.

“Cái này… là thứ mà cha cô từng giấu. Một người tên Mặc Vũ đưa cho tôi.”

Cô sững người.

Tay cô run lên, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Vì sao anh đưa nó cho tôi?”

“Vì tôi nghĩ em nên biết. Dù em có hận tôi đến đâu, thì cha em vẫn là người duy nhất em không được phép hiểu sai.”

Không gian rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

Lâm Nhược Tâm nhìn chăm chăm vào chiếc USB. Hắn không ép, chỉ lặng lẽ rót cho cô một ly trà, rồi ra về, không nói thêm một lời.

Đêm đó, sau khi hắn rời đi.

Cô mở máy tính, cắm USB vào.

Trên màn hình hiện lên những video, tài liệu, và một đoạn ghi âm của cha cô, giọng ông khàn khàn, mang đầy sự mệt mỏi:

“Tâm Nhi, nếu con đang nghe được đoạn ghi âm này, nghĩa là ta đã không còn. Ta không tiếc tài sản, không tiếc mạng sống… chỉ tiếc không thể ở bên cạnh con lâu hơn để bảo vệ con khỏi sự thật này.”

“Thiên Phong không phải là dự án. Đó là một hệ thống rửa tiền xuyên quốc gia, có bàn tay của ba thế lực tài chính lớn, trong đó có cả… Lệ gia.”

“Nếu con muốn sống yên, đừng động vào nó. Nhưng nếu con muốn trả thù, hãy cẩn thận, vì từ giờ phút này… tất cả những gì còn lại là máu và bóng tối.”

Lâm Nhược Tâm ngồi lặng, nước mắt không chảy, tay siết chặt con chuột đến trắng bệch.

“Thì ra… ba không bị phản bội bởi một người. Mà là bởi cả một tổ chức.”

—-

Căn cứ bí mật của “Thiên Phong”.

Một người đàn ông rít điếu xì gà, nhìn vào hình ảnh Lâm Nhược Tâm trên màn hình camera.

“Cô gái này... đã mở USB rồi à?”

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ phía sau:

“Vâng. Giống như ngài dự đoán.”

“Tốt.” Hắn cười nhạt: “Trò chơi… chính thức bắt đầu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc