Hòa Đồng Trần cảm thấy chú chim to của anh không chịu thua kém.
Nhưng được Bích Lạc Trừng vuốt ve mấy cái lại dũng mãnh tăng thêm hai cỡ, nóng lòng muốn tung bay.
Đặc biệt là lúc cô cúi xuống, nâng niu bằng cả hai tay chạm môi hôn, lưỡi hồng đáng yêu liếʍ đầu nấm trúc trắc mấy cái, rồi lại tò mò liếʍ thân gậy to khỏe.
Môi hắn bất ngờ phát vài riếng rên, ư, đúng thật là sung sướиɠ vô cùng…
Khoảnh khắc cô há miệng ngậm khó nhọc, anh không thể nhịn được nữa, nhấc tay đỡ nhẹ gáy cô, muốn cô ngậm sâu hơn, đưa vào sâu lại kéo ra ngoài giống tư thế giao hợp: “Ừ… Rất tuyệt. Côn, ©ôи th!t của bản tôn có bón no ŧıểυ tiên nữ da^ʍ đãиɠ không…”
Bởi vì ©ôи th!t bự này có mùi nước súc miệng dưa hấu mà Bích Lạc Trừng quen, cô miễn cưỡng gạt được ghét bỏ. Nhưng đâu có ngờ bất chợt bị cái thứ nóng bỏng nhét đầy miệng gần chọc vào cổ họng yếu ớt của cô.
“Ưm… To… to quá… Quỳnh, Quỳnh Tuyết ăn…” Đôi mắt hoa đào ướt át đong đầy nước mắt: “Ưm… ăn không nổi. Được tiên quân đại nhân, bón, bón no…”
Bón no cái con khỉ!
Khốn khiếp, không nhẹ nhàng được à, cô sắp rớt nước mắt rồi…
Bị đầu nấm siêu bự đẩy liên tiếp vào cổ họng, lúc này cô mới hiểu ý nghĩa của câu nhỏ có võ của nhỏ.
Trong sách không dùng nhiều câu chửi bậy bạ, những câu chửi bậy cô biết có giới hạn. Bích Lạc Trừng rất bực rất tức nhưng khi mắng chửi cũng chỉ biết nói câu đậu má và trời má. Đậu má Hòa Đồng Trần!
Đồ chơi của Hòa Đồng Trần siêu bự, đã bự lại còn thô.
Vậy mà hắn vẫn giữ gáy cô, chọc ra chọc vào chạm tới chạm lui trong miệng cô.
Cô đã há miệng to hết cỡ, miễn bàn ngậm khó nhọc cỡ nào, có nước bọt không nuốt được chảy ra ngoài. Thế mà còn hơn nửa thân gậy bự chảng ở bên ngoài…
Nhận ra Bích Lạc Trừng ngậm hơi khó chịu, Hòa Đồng Trần cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ suýt thốt thành tiếng.
Anh ngạc nhiên khi mình có xúc động muốn bắn. Anh đưa đẩy vài cái nhẹ nhàng rồi vội vàng rút ©ôи th!t nặng.
Vươn tay ôm Bích Lạc Trừng mềm nhũn không còn sức vào lòng, hôn má cô yêu thương: “Miệng nhỏ trên của tiên tử đã ăn no, miệng nhỏ dưới đói lắm đúng không… Không phải tiên tử muốn ©ôи th!t của bản tôn chọc mạnh vào trong lỗ dâm bé nhỏ của nàng sao? Bản tôn cho nàng, cho nàng tất cả…”
Anh mơn tay xuống dưới làn váy bay bay, cởi tiết khố mỏng tang của Bích Lạc Trừng.
Thẳng hông đẩy ©ôи th!t nhổng cao vào vị trí, thăm dò cánh môi non nớt rỉ nước đầm đìa.
Sau vài cú ma sát nóng hổi, cuối cùng cũng tìm đúng vị trí.
©ôи th!t đè khe đào chật chội rỉ mật ngọt, vọt thẳng vào trong, ừm, cuối cùng cũng chen được vào.
Nhưng mà, chỗ này của họ Bích khít ngoài sức tưởng tượng…
“Ưm… đau, đau quá…” Người cô nhũn sẵn, hai cánh môi non nớt bị Hòa Đồng Trần chen đầu nấm làm cô ngỡ tan chảy: “Không, nóng quá, thô quá… Cuối cùng tiên quân, tiên quân đại nhân cũng chịu cho Quỳnh Tuyết… ©ôи th!t…”
Bị cái thứ nóng hầm hập đáng sợ chọc khít, gồ ghề thô to thế này, khó mà tưởng tượng thế này, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng nào có ngờ căng nóng đến vậy. Không nhịn được nhăn khuôn mặt ngây ngô đáng yêu.
Bích Lạc Trừng đau gần chết, nhưng cùng lúc đó, thắt lưng bỗng nhiên trào dâng cảm xúc thỏa mãn nồng đượm khó tả, mơ màng tầm mắt cô. Hàng lông mi đen run nhè nhẹ khép lại, rơi hai giọt nước mắt.
Có thể do uống thuốc kích dục, cô chỉ đau như xẻ đôi cơ thể lúc mới đầu, ngay sau đó là cảm giác sung sướиɠ kỳ lạ. Cùng với đầu nấm ấm nóng chen vào từng chút một là cảm xúc thăng hoa linh hồn.
Thật ra, ngay khoảnh khắc Hòa Đồng Trần xông vào, cô đã bị hắn đưa lên đỉnh, ưm…
Hòa Đồng Trần hưởng thụ khe hẹp mất hồn, bàn tay tự động bóp cái mông mềm của cô, bất chấp vào sâu hơn: “©ôи th!t của bản tôn có to không… cứng không, chọc nàng thích không… Tiên tử nhiều nước thật, lỗ, lỗ của bé dâm cắn rất chặt, có vẻ rất đói… Nhẹ nhàng nào, đừng cắn chặt vậy…”