Fan Bắt Chúng Tôi Đóng AV

Chương 14: Fan Bắt Chúng Tôi Đóng AV

Trước Sau

break

Cô cúi xuống sờ núi nhỏ một cái nữa rồi kéo dây tiết khố lỏng lẻo.
“Phật” một tiếng, đồ chơi to bự dữ tợn đáng sợ bật ra ngoài.

Bích Lạc Trừng không lường trước, suýt nữa thì bị đầu nấm bự đập vào mặt.
Cô nhìn món đồ chơi vừa cứng lại thẳng, đã dài lại thô vểnh cao, giật giật diễu võ dương oai.
Trong khu rừng đen rậm rạp, màu sắc cũng gọi là trắng hồng sạch sẽ.
Nhưng mà nhỏ nhỏ này đáng sợ thật.
To hơn nhiều cái thứ bảy, tám cm kia. Gân xanh sần sùi hầm hố dữ tợn. Cái mũ căng trướng đỏ như ứ máu. Khe mắt nhỏ dấp dính dịch trong suốt giống nước mắt chực chờ sắp rơi. Chẳng qua có hai túi trứng phồng to rủ bên dưới làm hỏng hết cảnh đẹp…
Không biết có phải cô bị món đồ chơi của bạn nam xấu xí tạo thành bóng ma trong lòng.
Mà khi nhìn thấy cái thứ khủng bố phớt hồng của Hòa Đồng Trần, nhớ lại khi nãy cô cứ nhỏ nhỏ luôn miệng, ừm, cô bị tự vả… Có điều so ra quả thật là sạch sẽ, đẹp đẽ.
Vừa có màu hồng xinh lại còn đáng yêu, không làm cô ghê tởm. Nhưng có vậy cô cũng không chạm môi được!
Do dự chần chừ, Bích Lạc Trừng khó xử ra mặt. Mặc dù cô không mắc bệnh sạch sẽ như Hòa Đồng Trần nhưng cũng yêu sạch sẽ, thật sự là không thể tự dàn xếp tâm lý.
Hòa Đồng Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Lạc Trừng và gậy thịt của mình giật giật góp vui. Không cầm được lòng có suy nghĩ xấu xa, dịch người lại gần một chút.
Cô nói của anh nhỏ đúng không?
Đầu nấm màu đỏ to như quả trứng ngỗng giật một cái chạm vào cánh môi xinh đẹp của cô.
Bờ môi bỗng nhiên ướt dính nóng bỏng, có mùi tanh nhẹ suýt đập vào răng, Bích Lạc Trừng trợn tròn đôi mắt to: “...”
Đậu má Hòa Đồng Trần… Cậu là cái đồ chết tiệt!
Đạo diễn ngồi xem sau màn hình đẩy kính lão bên trên khẩu trang: “Cắt!”
“Tiên nữ tuyết ơi, cô bé quên thoại à? Với cả biểu cảm bị làm sao thế? Nãy giờ diễn rất tốt, vừa đẹp vừa khiêu gợi, sao tự dưng thẫn thờ?”
“Hòa Đồng Trần! Cậu cố tình phải không!” Bích Lạc Trừng ngồi phắt dậy, tức tối chùi miệng, muốn chùi sạch chất lỏng kỳ lạ dính ở môi.
Dì đạo diễn giơ kịch bản, bắt đầu dạy cách diễn: “Cô bé cần phải thể hiện biểu cảm thèm thuồng. Tôi thấy hàng của cậu nhóc đẹp trai rất to, có gì đâu mà em không hài lòng!”
“Tôi đã bảo mà, mũi cậu nhóc cao thế kia, bên dưới nhỏ thế nào được. Nào, điều chỉnh lại cảm xúc đi, quay lại cảnh cởi quần của tiên quân…”
“Tôi thấy cậu ì ạch không thể dứt khoát nên giúp, không cần cảm ơn.” Hòa Đồng Trần bình tĩnh kéo quần, hạ tông giọng thì thầm vào tai Bích Lạc Trừng: “Cứ câu giờ, đạo diễn mà giận, chưa biết chừng sẽ gọi mấy tên ngoài kia vào bắn. Tôi cứu cậu một mạng, hai chúng ta hòa nhau.”
Bích Lạc Trừng: “?!!”
Ai thèm cảm ơn hắn! Lại còn nhắc đến mấy tên xã hội đen bên ngoài? Họ Hòa khốn khiếp bắt chước câu của cô chứ gì. Đồ khốn khiếp chớp thời cơ trả thù vụ cô ép hắn uống nước đúng không!
Đạo diễn vỗ tay: “Nào, chuẩn bị xong chưa, một hai ba, diễn lại!”
Bích Lạc Trừng tức lắm nhưng vẫn phải công nhận đã có tiền lệ, cô dám đâm lao theo lao, dứt khoát phóng thích nhỏ nhỏ, à không, to to của Hòa Đồng Trần.
Cô thò bàn tay sờ to to nóng hầm hập một vòng tay cầm không xuể: “…To quá, ưm, ©ôи th!t của tiên quân đại nhân to quá… thô nữa… Lâu rồi không gặp, ©ôи th!t của đại nhân có nhớ Quỳnh Tuyết không…”
Nói thật là lời thoại của cô thật lòng hơn lời người đẹp dạy diễn nhiều.
Vừa dứt lời, bụng của Bích Lạc Trừng lại co bóp, bông hoa lại nhả ra một vũng dịch dinh dính có mùi thơm. Ưm, không được, không chần chừ được nữa, cô bị ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt, cô rất muốn, rất rất muốn, không chịu được nữa rồi…
“Nhớ chứ, không nhớ mà cứng thế này sao? ŧıểυ tiên nữ… da^ʍ đãиɠ nếm thử… ©ôи th!t của bản tôn, xem xem có ngon như trước không?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc