Lớp thịt non mềm nhưng lại chặn đường khít lối, kìm kẹp không cho anh tấn công.
Nhất là khi cứ đẩy anh ra lại cũng vờ như hút anh vào. Lỗ mềm đột ngột hút mạnh, đánh úp bất ngờ cứ muốn kéo anh tiến sâu.
Anh nhẫn nhịn xúc động chọc mạnh một cái, phá lớp thịt non trơn nhẵn cám dỗ, thẳng tiến đẩy sâu vào trong lối đi chật hẹp đầy nước. Phập một cú như bổ đao, chọc quá nửa ©ôи th!t cứng nóng…
“Ưm… Ghét tiên quân đại nhân quá à, ngài làm Quỳnh, Quỳnh Tuyết đau… ưm, sướиɠ quá… Chậm thôi tiên quân đại nhân, ưm, ngài vào sâu quá..”
Bích Lạc Trừng bị thúc nảy người, khuôn miệng ngại ngùng rêи ɾỉ hư hỏng: “Của tiên quân, tiên quân đại nhân rất to, rất dài… Cuối cùng ngài cũng chen vào hết… Ưm, tiên quân đại nhân di chuyển đi ạ, thiếp muốn, nhanh hơn nữa…”
Đôi má hồng nóng rực, ngửa cần cổ thiên nga, ưm, không hay rồi!
Họ Cùng không biết đổi vài lời thoại sao, thế mà cũng nói được mấy câu đó.
Bé dâm cái gì, hắn gọi ai là bé dâm, nghe ghê chết đi được.
Nhanh cái gì mà nhanh, đừng, cô chỉ nói theo kịch bản, đừng có mà di chuyển nhanh quá…
Nhưng Hòa Đồng Trần và cô chưa luyện thành kỹ năng thần giao cách cảm. Cây gậy đã thọc mạnh lại càng chọc dữ dội, ra ra vào vào cứ đâm sâu bên trong.
©ôи th!t gồ ghề chen dập như cá gặp nước, lấp đầy cô làm cô sững sờ. Nhiều lần vào sâu, cảm tưởng lần nào đầu nấm to cũng muốn xông thẳng vào trong khu vực bí mật bên trong nhụy hoa. Bông hoa yêu kiều không chịu nổi những cú thúc nặng nề của hắn, bung cánh hoa nở rộ đẹp đẽ…
Vách thịt non màu đào co bóp với tần suất dày đặc, rõ ràng cô muốn cắn mυ"ŧ để làm khó ©ôи th!t. Hòa Đồng Trần rên một tiếng khàn đặc, bị tiếng kêu yếu ớt, ngọt ngào, trầm bổng của Bích Lạc Trừng tập kích.
Lại nhìn cô bị mình chơi khóc nức nở, đuôi mắt đỏ hoe, đôi mắt ầng ậc nước luôn chực chờ rơi, khóc không ngừng nghỉ.
Búi tóc của tiên nữ hơi xộc xệch, mái tóc dài đến eo phía sau vừa mềm vừa mượt. Áo trắng lộn xộn, bầu ngực nhú núm đáng yêu, eo thon mảnh mai. Trông cô hệt như bông hoa lê trên cành đón mưa đêm, không chịu nổi mưa gió phần phật phải khép lại cánh hoa trắng, thu mình đáng thương.
Đó là chưa kể những vệt nước mắt lăn dài hai bên má càng làm cô giống cánh hoa được tưới nước tươi đẹp, cho anh nhìn thấy nét ngây ngô quyến rũ khó mà che giấu. Khiến anh vô cùng muốn giày vò cô, bắt nạt cô, bóp nát nhụy hoa tươi đẹp, nghiền ra mật thơm ngào ngạt…
Bích Lạc Trừng nào có ngờ Hòa Đồng Trần xấu xa càng chơi càng nhanh, càng chơi càng hăng.
Bình thường biếng nhác không thấy thích vận động, sao đến lúc bắt nạt cô lại khỏe như voi!
Cô cảm nhận rõ ràng ©ôи th!t gân guốc dữ tợn khủng bố ma sát lỗ mãng, không nương tình. Liên tục di chuyển thậm thụt trong vách thịt non nớt của cô, làm cô vừa tê vừa đau.
Như một trận cuồng phong bão táp ập đến đột ngột lấp đầy tận sâu bên trong lỗ nhỏ trống vắng. Trêu ghẹo bông hoa nhỏ bé không chịu nổi một kích chỉ biết mở từng cánh hoa xinh đẹp, ra sức cắn mυ"ŧ, nuốt vào nhả ra ©ôи th!t to giã mạnh mẽ dữ dội…
Hắn tấn công “phạch phạch” như sao băng vụt sáng, nhanh và kịch liệt làm cô khôi phục ý chí, dừng khóc nói: “Ưm… Tiên quân, tiên quân đại nhân nhẹ thôi… Đừng, đừng nhanh như thế… Quỳnh Tuyết không chịu nổi… Không được rồi… Xin ngài, sâu, sâu quá…”
Vòng eo mảnh mai của Bích Lạc Trừng đã mềm oặt không thể đứng thẳng.
Vô tình khuỵu người, nhụy hoa non mềm đập vào ©ôи th!t cứng rắn. Cú va chạm biến giọng nói nhẹ nhàng trở thành tiếng khóc thút thít khe khẽ.
Cô cố gắng nhấc đôi tay bá cổ Hòa Đồng Trần. Không bá cổ hắn, e là cô sẽ bị ©ôи th!t cứng dữ tợn kia thúc bay.
Hai bé thỏ trắng căng tròn lắc lư, kề cơ ngực rắn chắc phập phồng.
Đâu có ngờ thỉnh thoảng núm vυ" vểnh cao đáng yêu vừa vặn chạm ngực hắn, cảm xúc tích tụ lên đến đỉnh điểm, kɧoáı ©ảʍ tê dại ập đến một lần nữa.