Anh cũng chỉ uống hai ngụm nước, thuốc đâu có tác dụng nhanh như cô!
Hòa Đồng Trần nhắm mắt nhẫn nhịn, buông hàng lông mi dài che khuất đôi mắt.
Ngửi hương thơm ngọt ngào của cô thoang thoảng dưới chóp mũi, anh chợt có suy nghĩ khác.
Giỏi lắm, nếu như đây là phép khích tướng, vậy thì Bích Lạc Trừng đã thành công.
Mặc dù chỉ để chứng minh giới tính và lòng tự trọng của anh, anh cũng phải ngủ với con nhỏ nói không ngơi miệng này!
“Xem xong rồi chứ, bắt đầu thôi!” Đạo diễn đi qua tắt máy chiếu: “Cho hai em thêm hai phút đọc kịch bản rồi chúng ta bắt đầu quay.”
Bích Lạc Trừng cảm thấy thuốc bắt đầu có tác dụng.
Nếu cô rút lui, cô đi viện hoặc tắm nước lạnh chắc là còn cứu vãn được nhỉ.
Cô giơ tay hỏi đạo diễn: “Đạo diễn ơi, dì xem xem, có vẻ bộ phận sinh dục của nam chính chúng ta rất nhỏ, rất ảnh hưởng cảm xúc khi xem phim của đại ca. Hay là dì xin phép đại ca cho chúng cháu về đi ạ.”
“Cô bé chẳng biết gì về đàn ông. To hay nhỏ tôi cũng phải quay!”
Đạo diễn đeo khẩu trang cười ha ha, lắc đầu bí hiểm: “Có khi càng nhỏ chủ tịch Từ lại càng thích. Nhưng như vậy cũng kiểm tra kỹ năng của em, giả vờ sung sướиɠ trên giường là kỹ năng diễn mà phụ nữ phải học cả đời!”
“Cô bé đừng đánh bài chuồn. Hôm nay không quay xong mấy đoạn phim này, đừng hòng ai rời khỏi đây!”
Bích Lạc Trừng: “…”
Có vẻ dì đạo diễn kinh qua rất nhiều biến cố cuộc đời, đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm!
Xem ra hôm nay không trốn được rồi.
Cô sắp phải đóng cảnh giường chiếu với người muốn bẻ cong chồng cô. Nghĩ thôi đã thấy lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.
Mà khoan, mấy đoạn phim?!
Cô thắc mắc hỏi đạo diễn: “Ngoài đoạn phim này còn có đoạn khác phải quay ạ?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Bích Lạc Trừng không còn thiết sống lướt nhanh kịch bản.
Cô khóc ròng, lấy nước súc miệng vị dưa hấu trong chiếc túi xách hàng hiệu đưa cho Hòa Đồng Trần: “Nè, súc miệng đi!”
May mà trước khi vào trong, thư ký chỉ tịch thu di động của bọn cô, vẫn cho giữ túi xách.
Xui quá, biết thế đã không đeo cái túi này đi, khóc chết mất, khóc chết mất!
_
Hòa Đồng Trần cầm nước súc miệng, nhìn chai nước chỉ còn hơn nửa, hiếm khi không phát tác bệnh sạch sẽ. Lát nữa bắt buộc hôn cô, để ý gì hôn gián tiếp bây giờ.
“Từ từ, cậu vào phòng vệ sinh dùng chỗ nước súc miệng còn lại…” Bích Lạc Trừng chỉ phòng vệ sinh bên phải sô pha, nói với Hòa Đồng Trần: “Rửa nhỏ nhỏ ở dưới đi! Không thì lát nữa tôi…”
Nước súc miệng tiêu diệt vi khuẩn, rửa qua cũng gọi là có còn hơn không.
Trông cái tên họ Hòa này cứ như thiếu nữ chưa trải đời, chắc là ở sạch. Nhưng có ở sạch thì cũng là đồ chơi của đàn ông, cô không chạm môi được đâu.
Nhỏ nhỏ?!
Hòa Đồng Trần không so đo với Bích Lạc Trừng, đi vào phòng vệ sinh.
Nghĩ đến lát nữa cô cúi xuống ngậm… Ừ, hình như đồ chơi của anh hơi ngóc dậy. Anh có chút mong đợi khó hiểu, không, chỉ là tác dụng của thuốc kích dục, anh mong đợi gì hết.
Hòa Đồng Trần ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Bích Lạc Trừng tay trái cầm che khuyết điểm, tay phải cầm bút kẻ mắt tô vẽ dưới xương quai xanh.
“Cậu làm gì đấy?”
“Ai mà biết đại ca xã hội đen có giữ chữ tín không? Lỡ như, lỡ như tung đoạn phim này thì làm thế nào?”
Bích Lạc Trừng nhìn đạo diễn ở đằng kia, hạ thấp giọng nói với Hòa Đồng Trần: “Đề phòng cẩn thận, tôi che nốt ruồi dưới xương quai xanh, vẽ thêm các nốt ruồi ở nơi khác. May mà tôi có mang bút kẻ mắt chống nước… Nếu có bị tung, chúng ta đổ cho dùng công nghệ đổi mặt, có chết cũng không nhận.”
“Cậu mượn dùng không? Chỉ cần cậu thề không bẻ cong ŧıểυ Cố Cố nhà tôi…”
Hòa Đồng Trần chớm nghe nhắc đến ba chữ ŧıểυ Cố Cố là bực. Anh xua tay, tỏ vẻ xin thứ cho kẻ bất tài.
Thấy Hòa Đồng Trần bỏ đi, cô giữ hắn: “Ngại cái gì, tôi giúp, tôi hộ cho… Nốt ruồi ở xương quai xanh của cậu rất bắt mắt, phải che.”