Ép Buộc Chị Gái Thuê Nhà Ngủ Cùng

Chương 6: Dưới ánh đèn

Trước Sau

break

“Chị thích không?” Thẩm Lệ Minh nhìn vẻ mặt của người nào đó, đã đoán được trước câu trả lời.

“Ừm.” Còn chưa vào cửa hàng thì Mạch Túc Túc đã thích cách bài trí bên ngoài rồi. 

Nhìn từ bên ngoài, phía trên treo một tấm bảng gỗ có khắc sữ ‘sườn xám’, không có đồ trang trí nào khác, mộc mạc và đẹp mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy những tấm lụa sa tanh nhiều màu sắc rực rỡ bên trong. 

Khi bước vào sẽ nhìn thấy những sợi dây leo màu xanh được bố trí hai bên hiên, chú mèo vàng thần tài trông thật dễ thương và ngây thơ. Xa hơn bên trong, không có ai ra chào đón, nhân viên cửa hàng mặc chiếc sườn xám màu xanh lá cây, ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, bắt chéo chân, nhàn nhã lật giở cuốn sách trên tay, một vài khách hàng đang đứng chọn đồ, nhỏ nhẹ thì thầm với nhau. 

Nhân viên cửa hàng kéo đĩa trái cây anh đào lại gần, khóe mắt nhìn hấy Thẩm Lệ Minh dẫn người vào, không hề hoang mang, tiếp tục đọc sách, “Ông con Thẩm, bà cụ ở bên trong.”

“Ông con Thẩm?” Khác với cách xưng hô của nhân viên cửa hàng vừa rồi, Mạch Túc Túc nghi hoặc hỏi.

“Ông Thẩm là cha em.” Thẩm Lệ Minh bước tới, vén tấm rèm hạt ngăn cách hai sảnh rồi quay người để Mạch Túc Túc đi vào. 

“Cảm ơn...Hóa ra là vậy.” Mạch Túc Túc nhỏ giọng lẩm bẩm, con ngươi nheo lại, “Ông con Thẩm, ông con Thẩm, đáng yêu quá.” 

“Chị.” Thẩm Lệ Minh lạnh lùng gọi cô, dùng tay siết chặt ngón tay của Mạch Túc Túc. 

“Xin lỗi.” Mạch Túc Túc lập tức xin lỗi giống như bị ai đó tóm đuôi. 

“Túc Túc, cháu xin lỗi chuyện gì vậy?” Bà cụ mặc sườn xám thêu hoa văn tùng hạc đang uống trà với chủ quán ở sảnh bên trong. 

“Không có gì đâu ạ.” Mạch Túc Túc ngoan ngoãn đứng sau lưng bà cụ, cô để ý thấy chủ quán là một người phụ nữ rất xinh đẹp, năm tháng hoàn toàn không để lại chút giấu vết nào, “Xin chào.” 

“Dì Yến.” Thẩm Lệ Minh chào hỏi đơn giản. 

“Đúng như những lời bà nói, là một cô gái tốt.” Người phụ nữ bị gọi là ‘dì Yến’ vừa nhìn thấy Mạch Túc Túc, đôi mắt lóe sáng, thân hình này quá đẹp, cực phẩm, cực phẩm. 

Mạch Túc Túc không ngờ bản thân mình lại bị một người phụ nữ nhìn chăm chú như vậy, nhiệt độ trên khuôn mặt vừa mới giảm xuống lại bắt đầu tăng lên. 

“Dì Yến, dì đang nhìn gì đấy ạ?” Thẩm Lệ Minh cố ý vô tình rót trà cho bà cụ, vừa hay che chắn Mạch Túc Túc. 

“Dù sao thì cũng không nhìn cháu.” Dì Yến trừng mắt nhìn Thẩm Lệ Minh, dì ghét tất cả đàn ông nhà họ Thẩm. 

“Vừa rồi nói chuyện với Yến Tử về bộ sườn xám mới may, đang thiếu người mặc thử để xem ưu nhược điểm.” Bà cụ đặt tay lên cánh tay Mạch Túc Túc, “Bà vừa mới nói cháu gái bà làm được.” 

“Bà…Cháu không làm được đâu.” Đột nhiên bị chỉ điểm, Mạch Túc Túc từ chối theo bản năng.

“Màu sắc kia quá sáng, cả tôi và bà đều không hợp.” Dì Yến đứng dậy, đi vòng qua Thẩm Lệ Minh, thì thầm vào tai Mạch Túc Túc, “Điều quan trọng nhất là thiết kế này dành cho mấy em gái ngực to, mà tôi thì…Cháu hiểu chứ.” 

Mục đích ban đầu của dì Yến khi mở cửa hàng sườn xám là để phục vụ phụ nữ ở các độ tuổi và tầng lớp xã hội khác nhau lấy lại vẻ đẹp, động tác ôm ngực của Mạch Túc Túc khiến dì lập tức hiểu ra cô nhóc này không tự tin vào sự quyến rũ của cơ thể mình. 

Đùa gì vậy? Sao có thể giấu đi một thân hình đẹp như vậy chứ! Dì Yến bực tức. 

“Dì Yến.” Bị người chỉ điểm, Mạch Túc Túc hận không thể che toàn bộ ngực mình. 

“Có phải cô bé cảm thấy sườn xám do tôi thiết kế không đẹp, không muốn mặc không?” Dì Yến mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia xảo trá.  

“Không phải, nó rất đẹp, cháu rất thích…Chỉ là nó không hợp với cháu thôi.” Mạch Túc Túc liên tục xua tay. 

“Cháu thậm chí còn chưa nhìn thấy đã nói nó đẹp, chắc chắn trả lời qua loa với tôi rồi.” Dì Yến nhấn mạnh, mỗi một bộ sườn xám mới phải tìm ra được người phù hợp thì mới đưa ra trước công chúng. 

“Không phải.” Mạch Túc Túc bị người ta ngắt lời nên đành phải nhìn bà cụ xin giúp đỡ. 

“Túc Túc, cháu cứ thử xem, đằng nào cũng tới đây rồi.” Bà cụ ném ra một cái kim, bốn chữ cuối cùng có uy lực rất lớn. 

“Dạ vâng…” Lúc này Mạch Túc Túc không thể nói không. 

“Được rồi, đi thôi, cho cháu xem bảo bối mới của tôi.” Dì Yến nhiệt tình nắm tay Mạch Túc Túc đi vào phòng thiết kế.  

Từ lúc dì Yến bắt đầu trêu chọc Mạch Túc Túc thì Thẩm Lệ Minh liền không nói gì nữa, mặc dù trong lòng không vui nhưng anh thật sự rất muốn xem người nào đó mặc sườn xám. 

Không lâu sau, Mạch Túc Túc cầm bộ sườn xám trên tay, trên mặt lộ rõ niềm vui. 

“Cái này sao?” Bà cụ nhìn về phía màu đỏ chói mắt. 

“Dạ.” Không biết cô và dì Yến ở bên trong nói cái gì mà Mạch Túc Túc đã không còn câu nệ nữa, “Bà ơi, cháu đi thay đồ đây ạ.” 

“Được được được, mau đi đi.” 

Thẩm Lệ Minh ngồi cùng bà nội chờ ở bên ngoài, anh hiếm khi kiên nhẫn như vậy, cách một cách cửa, người đàn ông chỉ có thể nhìn thấy hai chân của người phụ nữ. 

Cô cởi đôi giày trắng đế bệt, đôi chân trần trắng nõn hiện ra. 

Sau đó anh nhìn thấy chiếc váy dài của đối phương rơi xuống chân, người phụ nữ nhấch chân lên, khom lưng, nhanh chóng nhặt nó rồi treo lên móc, cánh tay trắng trẻo của người phụ nữ chợt lướt qua mắt của Thẩm Lệ Minh. 

Không khó để đoán ra người phụ nữ bên trong gần như khỏa thân, chỉ có đồ lót che đi những bộ phận quan trọng.  

Kiểu áo lót quê mùa che đi bầu ngực xinh đẹp đó, đúng rồi…còn cả qυầи ɭóŧ nữa. 

Trong đầu Thẩm Lệ Minh liên tục đưa ra những suy nghĩ tục tĩu, anh không khỏi nhớ đến làn váy bị anh vén lên trong phòng thay đồ của Mạch Túc Túc, có lẽ lúc đó anh nên đi xa hơn một chút, kéo lên chút nữa là có thể nhìn thấy. 

Dù sao thì anh cũng có rất nhiều cách để không làm Mạch Túc Túc giận, phụ nữ rất dễ dỗ. 

Sau đó là một loạt tiếng sột soạt, tiếng khóa kéo kèm theo tiếng hừ của người phụ nữ, dường như bị kẹt. 

“Túc Túc, sao vậy cháu?” 

“Bà ơi…Cháu không sao, cháu không quen kéo khóa dây như thế này.” 

Ngay cả trước khi mặc sườn xám, Thẩm Lệ Minh đã nghĩ cách cởi nó xuống từ trên người Mạch Túc Túc như thế nào. 

Không đúng, không cần thiết, chỉ cần đưa tay luồn vào từ chỗ xẻ tà, một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến chị rêи ɾỉ, nức nở, vừa rồi ở trong phòng thay đồ đẩy vài cái, Thẩm Lệ Minh đã biết người phụ nữ này nhạy cảm như thế nào. 

“Đừng vội, cháu cứ kéo từ từ thôi.” Bà cụ đứng ở trước cửa, nói với cô. 

“Chị gái tốt của em ơi, chị đứng đây chờ làm gì? Chị mau đi ra ngoài đi, em đang nghĩ xem nên tạo kiểu tóc như thế nào cho Túc Túc.” Dì Yến lấy chiếc trâm cài ra, nhìn hai bà cháu đứng canh ở ngoài cửa phòng thay đồ, hóm hỉnh kéo bà cụ đi ra ngoài. 

Dì Yến đẩy được một nửa thì phát hiện thằng nhóc kia không nhúc nhích, tức giận nói: “Cả cháu nữa, nhóc Thẩm.” 

Khi Thẩm Lệ Minh lấy lại tinh thần, cổ họng anh đã khô khốc, anh vội vàng đuổi theo dì Yến đi ra ngoài. 

“Vừa rồi ông con Thẩm của tôi nghĩ cái gì mà tập trung vậy?” Ánh mắt sắc bén của dì Yến nhìn Thẩm Lệ Minh, không khỏi trêu ghẹo. 

“Dì đoán xem?” Hai người tránh nói chuyện với bà cụ, Thẩm Lệ Minh đút hai tay vào túi. 

“Đoán ra có được gì không?” Dì Yến nói, “Cháu học gì từ thứ chết bầm đó, đừng tưởng dì không biết.” 

“Dì Yến biết gì rồi?” 

“Cô gái đó và cháu không cùng một đường, cháu đừng làm hại cô bé.” 

“Mạch Túc Túc là chị gái cháu, dì đừng hiểu lầm.” Ừm, làm…chị gái, không có gì sai cả. 

“Cháu…Trong lòng cháu biết rõ.” Dì Yến tức giận đến mức không muốn nói thêm gì nữa. 

Sau khi được dì Yến nhắc nhở, tinh thần hưng phấn của Thẩm Lệ Minh nguội dần, đương nhiên anh biết Mạch Túc Túc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh, không phải sao?

“Có chuyện gì mà cháu cười vui thế?” Bà cụ nhìn bộ sườn xám một lúc rồi quay lại. 

“Bạn cháu vừa gửi tin nhắn nói cậu ấy bắt được một con thỏ, nó rất đáng yêu.” 

“Thật sao, thỏ trông rất đáng yêu, nhưng lại rất khó nuôi.” Bà cụ dùng giọng điệu của người từng trải. 

“Không sao đâu ạ, cậu ấy có cách.” Thẩm Lệ Minh nói chuyện với bà cụ. 

Chỉ bằng một con thỏ mà bầu không khí giữa hai bà cháu hòa hợp, mỗi người có một ý tưởng riêng, cho tới khi bị một giọng nói rụt rè cắt ngang. 

“Cháu thay xong rồi.” Mạch Túc Túc nghiêng người đứng ở ngã giao đại sảnh, cô không dám đi ra ngoài, một lọn tóc vừa mới buộc lên xõa xuống mặt do cử động của cô. 

“Mau mau ra đây cho bà xem nào.” Bà cụ vẫy tay.

Đi đôi giày cao gót dì Yến mượn cho cô, Mạch Túc Túc cẩn thận đi từng bước, chất vải lụa tơ tằm mịn màng, chiếc sườn xám dài đến đầu gối, theo bước đi nhẹ nhàng của cô, nó bị kéo lên, quyến rũ lòng người, tạo nên những gợn sóng tình. 

Thiết kế màu đỏ táo bạo, không gò bó, họa tiết thêu màu vàng trải dài từ dưới lên eo, cho đến phần ngực căng phồng. 

Cổ đứng có thêm đường viền, hình giọt nước rỗng trước ngực tinh tế, làm nổi bật nét quyến rũ của người phụ nữ, phối hợp với tua rua, làm nổi bật khe núi sâu kia. 

“Bà ơi…Cháu hơi béo, mặc không đẹp lắm.” Mạch Túc Túc vẫn cảm thấy tự ti về bộ ngực quá to của mình, nó quá lộ liễu, khiến cô phải đưa tay lên che ngực. 

Khi mặc sườn xám, Mạch Túc Túc cảm thấy ngực mình như bị bó lại, cô tự hỏi liệu có phải mình béo quá hay không. 

“Cháu như này mà béo thì không có cô gái nào gầy đâu.” Bà cụ vui mừng nắm lấy tay cô, nhìn trái nhìn phải, trực giác cảm thấy thân hình này thật sự hoàn hảo. 

“Bé chỗ nào, rất hoàn hảo.” Dì Yến cầm tờ giấy trong tay, nguệch ngoạc phác họa vài đường, dường như có cảm hứng mới. 

“Thật sự…Không béo lắm ạ?” Mạch Túc Túc vẫn không tin. 

“Ôi chao, mấy cô gái nhỏ các cháu cứ để ý vấn đề này, Lệ Minh, cháu nói đi, Túc Túc có xinh đẹp không?” Bà cụ đẩy cháu trai mình. 

“Chị rất đẹp.” Thẩm Lệ Minh dịu dàng đáp lại, du͙© vọиɠ sôi sục trong lòng. 

Mạch Túc Túc đẹp đến nỗi hiện tại người đàn ông nào cũng muốn xé cô ra, nuốt cô vào bụng, cái hốc hình giọt nước nhỏ hẹp bị ngón tay anh xé toạc, hoàn toàn lộ ra ngoài, phần tua rua được thay thế bằng dươиɠ ѵậŧ của anh, vυ" của người phụ nữ bị cọ xát đến mức trầy da. 

Thẩm Lệ Minh đột nhiên hối hận về kế hoạch của mình, có phải mình không nên chơi trò chơi, lãng phí thời gian không? Thay vì dụ dỗ chị gái ngây thơ ở nông thôn sa đọa, không bằng trực tiếp đυ. cô còn hơn. 

Ừm, làm…chị. Thẩm Lệ Minh dùng khẩu hình miệng đáp lại. 

Nhìn đôi môi im lặng của người đàn ông, dì Yến cứ cảm thấy chỗ nào không đúng. 

Sau khi nhận được những lời nhận xét tích cực của mọi người, Mạch Túc Túc mới thoải mái đi tới trước gương, không tin nổi người phụ nữ trong gương là mình. 

Cho tới bây giờ, Mạch Túc Túc chưa từng nghĩ mình sẽ mặc một bộ quần áo có màu sắc tươi sáng, quyến rũ như vậy. Cô giản dị, cô nhạt nhẽo, đến cả Vương Lăng cũng đánh giá cô như vậy, anh ta nói cô không hề có hương vị phụ nữ. 

Hoặc có lẽ Mạch Túc Túc chưa gặp được người nào khiến cô thực sự động tình. 

“Chị.” Thẩm Lệ Minh đứng bên cạnh, cùng xuất hiện trong gương, “Chị thích bản thân mình như vậy không?” 

“Không chân thực cho lắm.” Mạch Túc Túc lẩm bẩm. 

“Đẹp đến mức không chân thực.” Ngón tay của Thẩm Lệ Minh vén mấy sợi tóc rơi xuống ra sau tai người phụ nữ. 

Giọng nói quen thuộc lại vang lên. 

“Tôi cứ cảm thấy những kiến thức hôm nay có gì đó khác xưa.” Mạch Túc Túc bày tỏ suy nghĩ của mình. 

“Đó là chuyện tốt.” Cảm xúc của người phụ nữ hiện lên trong đầu Thẩm Lệ Minh, dường như anh có thể nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời khi cái bẫy bị đóng lại. 

“Có lẽ vậy.” Mạch Túc Túc nhìn hai người trong gương, dưới ánh đèn sáng, cô lùi lại một bước, thân hình mờ dần. 

Khi còn nhỏ, Mạch Túc Túc rất thích những thứ sáng bóng, cô cẩn thận nhặt những cục sỏi thủy tinh mang về nhà, rửa sạch, cho vào chai nước rồi đặt dưới ánh nắng mặt trời, cho dù tay cô chỉ vì rửa sạch đá mà bị trầy xước rất nhiều. 

Nhưng hiện tại cô đã trưởng thành, không còn thích hợp với những thứ lấp lánh nữa. 

Có lẽ? Thẩm Lệ Minh ghét những từ ngữ không chắc chắn, hành động của Mạch Túc Túc cũng nằm ngoài dự đoán của anh, anh nhíu mày. 

“Sao vậy, cậu không vui à?” Mạch Túc Túc quay đầu nhìn người nào đó đột nhiên cau mày. 

“Không.” Hai hàng lông mày của Thẩm Lệ Minh lập tức giãn ra để tránh nghi ngờ. Anh nhạy bén nhận ra Mạch Túc Túc cũng đang che giấu cảm xúc của mình, nhưng anh không thể giải thích chi tiết. 

“Túc Túc, cháu soi gương thấy mình xinh đẹp lắm đúng không?” Bà cụ nói.

“Dạ, xinh lắm ạ, dì Yến thật tuyệt vời.” Mạch Túc Túc đẩy hết lời khen cho dì Yến. 

“Quần áo ấy mà, quan trọng là người mặc.” Dì Yến gấp bản nháp lại. 

“Vậy cháu đi thay đồ ạ.” Mạch Túc Túc nhìn dì Yến gấp bản thảo liền biết đối phương đã thu thập đủ tư liệu sống. 

“Được, chúng ta chờ cháu.” Bà cụ nháy mắt ra hiệu với dì Yến. 

“Túc Túc, cháu giúp dì thêm một việc nữa, dì muốn đo số đo ba vòng của cháu để tham khảo, không phải vừa rồi cháu nói có chỗ nào chật sao?” Dì Yến cầm thước dây tới. 

“Được ạ.” 

Không cần suy nghĩ quá nhiều, Mạch Túc Túc gật đầu đồng ý, không hề để ý đến dì Yến đang âm thầm ra hiệu Ok cho bà cụ. 

Khi hai người bước vào trong nội sảnh, bà cụ kéo tay cháu trai, nói: “Hôm nay đi mua sắm phiền Túc Túc đi cùng chúng ta, bà muốn may cho nó một bộ sườn sám.

“Vâng.” Bà cụ sẽ tự làm. 

“Đến lúc đó cháu hãy nói dì Yến cảm ơn con bé nên tặng một bộ. Bà nói cho cháu biết, chắc chắn Túc Túc sẽ xấu hổ, cháu ngang tuổi với con bé, chắc sẽ tốt hơn.” 

“Ngang chỗ nào, chị Túc Túc lớn hơn cháu 4 tuổi.” 

“Hừ, nhóc nhà con không hiểu nữ lớn hơn 3 tuổi ôm gạch vàng sao?” 

“Nữ lớn hơn 4 tuổi thì sao?” 

“Ôm hai viên, được chưa?” 

“Được rồi, bà nói gì cũng đúng.” 

“Chỉ giỏi học theo thói ăn nói dẻo miệng giống chú con, mau tới chọn giúp bà đi, bà bị hoa mắt đến nơi rồi.” Bà cụ dụi mắt, chọn vải để may cho Túc Túc đúng là không đơn giản chút nào. 

“Cái này.” Thẩm Lệ Minh liếc mắt một cái liền lựa chọn, anh chỉ vào một miếng vải lụa màu xanh, tươi tắn, thanh thoát, hình thêu hai lớp trên đó tăng thêm vẻ long trọng, nhưng không quá phù phiếm. 

“Không tệ, vậy lấy cái này.” Không ngờ ánh mắt của cháu trai mình tốt như vậy, bà cụ bảo nhân viên cửa hàng tháo miếng vải xuống, thuận miệng hỏi: “Cháu ơi, đây là hình thêu gì vậy?” 

“Màu xanh mạn đà la.” Năm chữ chậm rãi bật ra từ miệng của nhân viên cửa hàng. 

Cùng màu, cành và dây leo đan xen, sườn xám của cô, cà vạt của anh rất hợp nhau.  

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc